"Tiểu đội trưởng Hứa? Đổi cho Ái Quốc cõng đi?" Lưu Kiến Thiết thấy tiểu đội trưởng Hứa phớt lờ mình, ông lại nói.
"Không cần, sắp đến rồi." Hứa Yến bình tĩnh từ chối ông, cõng Giang Noãn đi thẳng về phía trước.
Giang Noãn cũng không quan tâm, cô thấy ai cõng cũng được, nhưng cô vẫn thích anh quân nhân này cõng.
"Vậy… được rồi." Lưu Kiến Thiết cứ thấy là lạ, nghĩ đi nghĩ lại thấy người ta chỉ nhiệt tình mà thôi, ông hất đầu đi về phía trước.
Chỉ còn lại một số quân nhân hai mặt nhìn nhau, đây có còn là tiểu đội trưởng lạnh lùng, không gần phái nữ của bọn họ không? Bình thường là tiểu đội trưởng đã hất người ta xuống từ lâu rồi, bây giờ không chỉ cõng cô gái đi vững vàng mà còn không hề nóng nảy, thật sự rất lạ.
Họ nhìn kỹ cô gái trên lưng Hứa Yến, đúng là rất xinh đẹp, làn da trắng trẻo mịn màng, lông mày đẹp như tranh vẽ. Mặc dù quần áo và đầu tóc hơi xộc xệch, nhưng cũng không che được vẻ ngoài nổi bật của cô, bọn họ cũng chưa từng thấy người phụ nữ đẹp hơn cô.
Hè hè! Mọi người hiểu ý cười đáng khinh, chẳng trách tiểu đội trưởng lại cõng không buông, hóa ra tiểu đội trưởng của bọn họ thích phụ nữ mềm mại. Chẳng trách bọn họ lại ngạc nhiên, bọn họ thực sự chưa từng thấy tiểu đội trưởng của mình thân thiết với phụ nữ đến vậy. Mặc dù có vô số cô gái có ý với tiểu đội trưởng, nhưng các cô gái lại bất lực sợ gương mặt lạnh này của anh, cũng không dám tiếp cận, ngoài ra tiểu đội trưởng cũng sẽ không thảo luận chủ đề về phụ nữ với bọn họ. Bọn họ còn tưởng tiểu đội trưởng không thích phụ nữ, sợ tiểu đội trưởng thích bọn họ, nhưng bọn họ là đàn ông thẳng, còn muốn cưới vợ đấy.
Hoá ra không phải anh không thích phụ nữ, chỉ là anh chưa gặp được người anh thích mà thôi, họ rất tò mò không biết tiểu đội trưởng Hứa mà bọn họ gọi là “Diêm Vương mặt lạnh” khi sẽ yêu như thế nào, cô gái nhà người ta có bị doạ bỏ chạy không, nghĩ thôi cũng đã vui muốn chết.
Dân trong thôn nhìn các đồng chí quân nhân đột nhiên đứng sững ở đó, không hiểu sao lại hoảng sợ, vội vàng theo bước chân của trưởng thôn.
Khi mọi người về sắc trời đã trầm xuống, Hứa Yến đặt Giang Noãn ở cửa ký túc xá thanh niên trí thức, bảo đám Lý Hồng Anh dìu Giang Noãn về phòng, sau đó dẫn nhóm quân nhân đi, từ chối lời mời cơm của trưởng thôn.
Nhìn bóng lưng cao thẳng của Hứa Yến, Giang Noãn hơi bùi ngùi, một ngày này có nhiều chuyện như vậy, không biết bao giờ mới được gặp lại anh quân nhân, nghĩ đến gương mặt đó, cô vẫn có chút không nỡ. Cô không thể phủ nhận rằng cô thích gương mặt của Hứa Yến.
Giang Noãn được Lý Hồng Anh và Tô Hiểu Nguyệt dìu vào phòng, vừa vào đã thấy Dương Ái Liên nằm trên giường, lúc này khuôn mặt của cô ta đỏ bừng, Giang Noãn nghi ngờ nhìn Cố Tương đang ngồi may quần áo ở mép giường.
"Sau khi cô ấy thông báo với chúng tôi cô bị rơi xuống nước thì ngất xỉu, trưởng thôn đã nhờ tôi và Tưởng Tú Hà chăm sóc cô ấy, hiện cô ấy đang bị sốt, nhưng đã uống thuốc rồi." Cố Tương liếc nhìn chân của Giang Noãn, dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.
"Cô không sao chứ? Tôi đi pha nước cho cô tắm rửa nhé, nếu không sẽ bị ốm mất." Giọng cô ấy nhẹ nhàng nhưng vẫn lộ rõ sự quan tâm.
Giang Noãn thấy ấm trong lòng, cô yêu cô gái ngoài lạnh trong nóng này mất rồi, cô cũng không khách sáo với Cố Tương, gật đầu nói: "Cảm ơn."
Giang Noãn nhìn Dương Ái Liên đang nhíu mày nằm trên giường, trong lòng thấy hơi mâu thuẫn, một là mặc kệ Dương Ái Liên có thật lòng muốn cứu cô hay không, lúc thấy cô gặp rắc rối không bỏ đá xuống, mà nói ra chuyện cô bị ngã sông. Nếu cô ta không nói, e là Hứa Yến cũng không biết mình bị ngã, có lẽ khi bọn họ tìm được cô chắc cô đã chết từ lâu rồi. Hai là, cô thực sự không thích Dương Ái Liên.