Giang Noãn kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng trước mặt, trên lông mày trái có nốt ruồi đen, mắt một mí, có cảm giác người còn trẻ non kém, vẻ bề ngoài đặc biệt. Người này không phải là thương gia giàu có Lâm Bình giúp nữ chính mở rộng sự nghiệp ở giai đoạn đầu, sau khi sự nghiệp của nữ chính cất cánh, thì anh ta về nam lập nghiệp, lập nghiệp thành công lại quay về bên cạnh nữ chính duy trì mối quan hệ hợp tác chặt chẽ trong truyện "Cô vợ quân nhân tái sinh phản kích" sao?
Trong truyện mô tả Lâm Bình là phần tử xấu bị mẹ kế tố cáo, sau khi nhà bị phá sống trong cảnh nghèo đói, ông nội bị bệnh tật tra tấn, em trai trẻ thơ. Sau khi ông nội mất, anh ta từ một cậu chủ không lo cơm ăn áo mặc trở thành con buôn bán lương thực ở chợ đen. Tuy nhiên, anh ta rất có đầu óc kinh doanh, nếu không thì anh ta đã không khiến người ta khâm phục, trở thành một thương nhân giàu có nổi tiếng.
Nhưng không phải bây giờ quá trình phát triển sự nghiệp của nữ chính đã được vẽ ra rất nhiều rồi sao? Theo lý thì bây giờ nữ chính và Lâm Bình đã hợp tác với nhau, sao giờ Lâm Bình vẫn đang ở nhà dưỡng bệnh, chưa trở thành con buôn, có nghĩa là anh ta còn chưa biết nữ chính?
Thật sự rất kỳ lạ! Tại sao kịch bản lại rối tung lên như vậy?
Chẳng lẽ là vì hiệu ứng cánh bướm gây ra sự không tương thích giữa việc cô xuyên vào thế giới này và việc nữ chính sống sinh? Cô cũng không hiểu, cứ quan sát xem thế nào đã.
Nhưng nhìn Lâm Bình hiện tại khốn khó, cô có thể giúp đỡ thương nhân giàu có tương lai trước mặt này. Trong sách tác giả viết rất nhiều về Lâm Bình, có thể coi là người thúc đẩy quan trọng cho con đường sự nghiệp của nữ chính, lúc cô đọc truyện còn rất khâm phục anh ta, có nghị lực co được dãn được, cuối cùng cũng báo được thù dạy dỗ mẹ kế rất thảm.
Điều quan trọng là anh ta và nữ chính chỉ là quan hệ hợp tác làm ăn đơn thuần, truyện không viết về tuyến tình cảm của anh ta. Suy cho cùng anh ta cũng chỉ là một vai phụ nhỏ, nhưng ngược lại lại viết về tình cảm người thân, anh ta đào tạo em trai thành nhân tài nghiên cứu khoa học cấp quốc gia. Điều anh ta canh cánh nhất trong cuộc đời là sau khi nhà anh ta bị đột kích, sức khỏe của ông nội ngày một sa sút, anh ta lại hãm sâu vào hận thù, không có trách nhiệm chăm sóc ông nội. Cuối cùng vì không có tiền chữa trị ông nội bị bệnh tật hành hạ đến chết, sau khi ông nội mất, anh ta mới tỉnh ngộ nhưng tất cả đã quá muộn. Sau khi trở thành thương nhân giàu có anh ta vẫn luôn làm công ích, trong thời đại đó điều này rất hiếm thấy.
Khi đọc cô đã đắm chìm mạnh vào truyện, cảm thấy rất khó chịu. Bây giờ cô đã xuyên vào cuốn truyện này, thì cô sẽ đưa tay ra giúp anh ta, không muốn anh ta phải hối hận cả đời. Điều này có thể là vì cô không muốn ông của anh ta chết, hay chính xác hơn có thể là vì cô hy vọng rằng mọi mối quan hệ gia đình sẽ có một kết thúc tốt đẹp.
Nhưng cô cũng không phải thánh mẫu gì, cô không quan tâm đến những người đáng khinh và vô liêm sỉ. Trên thực tế, cô cũng có ý nghĩ riêng của cô, cho dù sau này Lâm Bình trở thành một thương nhân giàu có, thì cô nghĩ có một mối quan hệ tốt cũng rất tốt.
Giang Noãn trả lời: "Chuyện nhỏ không tốn sức, không quan trọng." Nói xong Giang Noãn đưa túi vải cho Lâm Bình, cô thay những thứ bên trong thành túi bột mì nhỏ, gạo, một số loại rau và hoa quả, còn có hai mươi đồng.
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Lâm Bình, cô nói: "Trong đó có một ít lương thực."
"Tôi không thể nhận!" Lâm Bình nhìn chằm chằm Giang Noãn che mặt chỉ lộ một đôi mắt, anh ta lập tức cự tuyệt, nhận từ thiện từ một người xa lạ, anh ta không làm được! Mặt anh ta đỏ bừng như thể vừa bị sỉ nhục.
"Anh nhìn em trai anh đi, rồi lại nhìn ông nội anh xem, nếu đã không cần, có giỏi thì tự kiếm tiền chăm lo cho họ đi. Điều quan trọng bây giờ là sống tốt, trân trọng những người trước mặt, thay vì đắm chìm trong những ảo tưởng viển vông." Giang Noãn cũng cảm thấy mình là người xa lạ đưa lương thực, cho tiền còn nói những lời này rất kỳ lạ. Nhưng cô vẫn mong anh ta tỉnh lại, lời nói cũng chỉ có vậy, sau này như thế nào thì phải phụ thuộc vào việc anh ta có nghĩ thông suốt không.