Sáng sớm hôm sau, Giang Noãn xách túi đi vào thôn chờ xe lừa, hôm nay đi huyện cũng không có bao nhiêu người. Ngoài cô ra thì trong thôn cũng chỉ có mấy người phụ nữ có chồng và nữ chính Trương Hân.
Giang Noãn đã không gặp nữ chính kể từ khi kết thúc vụ trồng vội gặt vội, hôm nay nhìn thấy Trương Hân có chút thay đổi rất rõ ràng. Làn da trắng hơn, tóc cũng cắt thành đầu học sinh, tóc mái ngố cắt thành tóc mái thưa, giúp cô ta chỉnh sửa được những khuyết điểm trên gương mặt, trông trẻ trung và cuốn hút.
Trên xe lừa, Giang Noãn và Trương Hân ngồi ở một bên, nhưng bọn họ không giao tiếp với nhau. Giang Noãn không muốn có bất kỳ tương tác nào với nữ chính, vì vậy cô giả vờ như chưa tỉnh ngủ và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trương Hân nhân lúc Giang Noãn nhắm mắt ngủ gật đã liều lĩnh nhìn cô từ đầu đến chân từng li từng tí một.
Ở khoảng cách gần như vậy, người phụ nữ trước mặt mịn màng và thanh tú trắng như trứng gà bóc. Khuôn mặt gần như không nhìn thấy lỗ chân lông, lông mi dày và dài, đôi môi đỏ mọng, so sánh hai cánh tay giữa hai người, chênh lệch ở màu da không phải chỉ có một tí. Cô ta đã rất chăm chỉ bảo dưỡng và ăn mặc nhưng vẫn chưa bằng một phần mười của người phụ nữ này, cô ta càng nhìn càng ghen tị và muốn phá hủy khuôn mặt khiến mình tự thẹn này!
Mãi đến khi nhìn thấy đôi mắt Giang Noãn khẽ run run như sắp mở ra, cô ta mới nhanh chóng hoàn hồn lại, nhìn sang chỗ khác.
...
Giang Noãn vừa xuống xe đã đi đến bưu điện để gửi thư và gói hàng đầu tiên.
Tất nhiên hôm nay cô không chỉ gửi đồ mà còn muốn kiếm rất nhiều tiền! Nhưng cô không dám đi chợ đen, bị nữ chính nhìn thấy thì toang ngay. Hôm nay cô muốn đến địa chỉ mà anh Lý đã cho cô khi cô đang buôn bán ở chợ đen.
Cô tìm một nơi an toàn và ẩn nấp, tìm thấy một chiếc áo rộng và quần tây ở trong không gian rồi mặc vào, cô do dự rồi cởi đôi giày nhỏ màu trắng trên chân và đi một đôi giày vải màu đen. Với chiếc mũ che kín mặt, cô thay đổi trang phục ban đầu từ đầu đến chân.
Cô lần theo địa chỉ và nhanh chóng đến nhà anh Lý, điều kiện sống ở đây có vẻ rất tốt. Nhà không chung cổng với nhà khác, mỗi nhà đều có sân trước mặt, hàng rào được xây cao, vừa kín đáo vừa an toàn.
Sau khi trở lại thành phố thì cô cũng muốn mua một căn nhà tứ hợp viện, không biết khi nào cô mới có thể kiếm đủ tiền đây! Cô còn cần phải nỗ lực hơn nữa!
Giang Noãn rầu rĩ đứng một hồi ở ngoài cửa.
Hết sầu, cô cảnh giác nhìn xung quanh, kiểm tra không thấy ai mới lấy ra hai rổ rau quả lớn mà cô đã hái mấy ngày trước.
Lần này hoa quả thì cô hái táo, cam và vài chùm nho, rau dưa thì cô hái cà chua, cà tím và dưa chuột, hai chiếc rổ to đủ màu sắc tươi tắn và hấp dẫn.
Thấy mọi thứ đã đâu vào đấy, Giang Noãn đập cửa.
Ngay sau đó có người đến mở cửa, người mở cửa là Lý Nhân Quốc.
Nhìn thấy cách ăn mặc của cô và hai rổ rau quả nằm trên mặt đất, Lý Nhân Quốc vô cùng kinh ngạc. Anh ấy vội vàng gọi Giang Noãn đi vào, nhân tiện bưng rau quả vào, vừa đi vừa nói.
"Đồng chí à, cuối cùng cũng đợi được cô rồi. Vợ tôi ăn xong những rau quả đó luôn nhớ mãi không quên, lúc nào cũng mong đợi cô!"
Kể từ khi vợ của Lý Nhân Quốc ăn rau quả mua ở chỗ Giang Noãn thì cảm giác thèm ăn của cô ấy được cải thiện ngay lập tức, anh ấy rất vui mừng!
Giang Noãn giả bộ buồn bã, thở dài nói: "Haiz! Gần đây tôi bận rộn quá, mấy loại rau củ quả tốt này khó thu gom lắm, nên lâu như thế mới đem ra chợ bán."
Lý Nhân Quốc nói: "Đúng đúng đúng, thời gian này tôi đến chợ đen mà chẳng mua được trái cây tươi, làm tôi sầu muốn chết!"