Giang Noãn bước tới quầy kính bán vải và sợi, xem kỹ một vài loại sợi. Cô chọn đi chọn lại, chỉ nhìn những sợi màu đỏ tía và xanh đậm là có vẻ chất lượng.
Cô vừa định gọi người phục vụ đang trò chuyện bên trong, nhưng nghĩ đến thái độ phục vụ của họ lúc trước, cô lấy ra hai tờ tiền lớn và vài tấm phiếu rồi tươi cười giơ lên.
Giang Noãn hắng giọng, lanh lảnh hét lên: "Đồng chí nhân viên bán hàng! Mua len!"
Chị nhân viên bán hàng sốt ruột quay đầu lại, nhìn thấy xấp tiền Giang Noãn đang cầm thì mắt sáng quắc, vừa định thốt ra câu “Cô có tiền không? Đừng chỉ gọi mà không mua!” đành nhịn nuốt xuống, nhịn đến mức đỏ mặt!
Giang Noãn cười thầm, trong lòng nhẹ nhõm.
"Đồng chí, cô muốn mua loại len nào?" Giọng điệu của chị nhân viên bán hàng vẫn không tốt lắm, dù sao vừa rồi cô suýt nữa làm cô ta nghẹn chết.
Giang Noãn chỉ vào sợi màu đỏ rượu và màu xanh lam đậm dưới quầy kính: "Loại sợi màu đỏ rượu và màu xanh lam đậm lấy mỗi loại 1,5kg!"
Cô dừng một lúc rồi nói tiếp: "Tôi còn muốn một cái ấm nước nữa!"
Chị nhân viên bán hàng lập tức tính toán: "Đồ len là bốn đồng tám, ấm đun nước là năm đồng, cùng với hai phiếu công nghiệp."
Giang Noãn đếm số tiền và phiếu rồi đưa cho họ, sau đó mới gói chúng lại.
Sau khi rời cửa hàng bách hóa, cô đến hợp tác xã mua bán mua nửa kg sườn heo và hai chân giò. Mặc dù hôm nay không phải ngày họp chợ nhưng lượng thịt vẫn cung không đủ cầu, cô lại đến muộn nên đành mua một ít lòng heo và sườn heo mà người khác không thích mua, nhưng đây lại là những thứ cô thích ăn! Cô nhếch khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, ngay cả cú sốc mà buổi sáng cô phải chịu đựng cũng được giải tỏa một chút.
Sau khi dùng bữa ở tiệm cơm nhà nước, cô đến chỗ xe lừa đã đậu và đợi.
Đến tận khi Giang Noãn lên xe và khởi hành thì cô cũng không thấy Trương Hân đâu, cô thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ cô thực sự không muốn nhìn thấy Trương Hân, dù sao thì cô đang vẫn khá sợ hãi.
Giang Noãn xách đồ trở về ký túc xá thanh niên trí thức, bị Tưởng Tú Hà trừng mắt nhìn. Giang Noãn rất khó chịu, trong khoảng thời gian này cô luôn thấy Tưởng Tú Hà lén lút nhìn mình chằm chằm, trong lòng sởn cả gai ốc.
"Noãn Noãn, sao cậu đi gửi đồ mà lại mua nhiều thứ thế, wow! Một cái ấm đun nước! Lần sau tớ cũng sẽ mua một cái, lúc mới tới trời còn nóng, bây giờ đã trở lạnh rồi..." Giọng của Tô Hiểu Nguyệt dần dần hạ xuống, mang theo mấy phần suy sụp rõ ràng.
Giang Noãn biết là cô ấy nhớ nhà rồi, dần dần tâm trạng Giang Noãn cũng trở nên ỉu xìu, cô cũng nhớ ông bà ngoại vô cùng! Không biết khi nào những thứ cô gửi mới đến nơi, không biết liệu họ có thích nó không.
...
Thành phố Bắc Kinh, khu gia đình quân nhân.
Người nhà họ Thẩm ngồi ngay ngắn quanh bàn ăn, ở giữa là những bưu kiện và thư từ mà Thẩm Gia Vĩ đã ký nhận từ người đưa thư vào sáng sớm.
Lúc đó anh ấy còn thắc mắc, tại sao lại có người gửi một gói hàng lớn như vậy đến tận nhà mình, anh ấy còn hỏi có phải gửi nhầm chỗ không? Nhưng người đưa thư đã đọc lại địa chỉ một cách chắc chắn, cũng đọc ra tên của người nhận và người gửi, Thẩm Vệ Dân, Giang Noãn. Lúc này anh ấy mới bừng tỉnh, nhanh chóng cảm ơn người đưa thư đã mang gói hàng và lá thư đến.
Anh ấy vội báo tin cho ông bà, cha mẹ và em trai.
Lúc này trong gia đình họ, đặc biệt là mẹ của Thẩm Gia Vĩ Chu Dung, ông nội Thẩm Vệ Dân và bà nội Vu Trân đều nhìn chằm chằm vào bức thư và gói hàng lớn với đôi mắt đỏ hoe. Cha của Thẩm Gia Vĩ là Thẩm Thư Lễ nói với Thẩm Vệ Dân: "Cha, cha mau đọc thư Noãn Noãn gửi tới đi."
Thẩm Gia Minh em trai của Thẩm Gia Vĩ cũng nói: "Đúng đấy ạ, ông nội, ông mau xem chị ấy đã viết gì đi ạ?"
Tay của Thẩm Vệ Dân khẽ run lên khi ông mở thư, lấy ra hai trang bức thư.
Đầu mọi người chụm lại trước bức thư, đọc đi đọc lại rất lâu, đọc xong mắt ai cũng ươn ướt.
Sau khi đọc thư xong, Vu Trân đau lòng nói: "Đứa trẻ Noãn Noãn này quá khổ rồi, còn hiểu chuyện như vậy, đáng lẽ lúc đầu không nên để Noãn Noãn ở lại với cái tên cặn bã đó!"
Chu Dung cũng rất khó chịu, bà ấy và Thẩm Thư Ý mẹ của Giang Noãn là bạn thân, hai người rất thân thiết, sau khi bà kết hôn với Thẩm Thư Lễ thì mối quan hệ của họ càng thêm thân thiết. Từ sau khi Thư Ý qua đời, bà ấy đã thề sẽ coi Giang Noãn như con ruột mà yêu thương, hơn nữa bà cũng rất thích Giang Noãn. Nhưng lại rất tự trách bản thân, tại sao lúc đó không cẩn thận nhìn xem cuộc sống của Giang Noãn như thế nào. Cho đến khi họ nhận được một lá thư của Noãn Noãn gửi tới vài ngày trước, họ mới biết Noãn Noãn có cuộc sống không tốt! Bà hận cả nhà kẻ xấu đó!
Đọc xong bức thư ai cũng thấy buồn rất lâu mới đi mở gói hàng, khi nhìn thấy những thứ trong đó thì mắt lại cay.