U là trời! Không gian vẫn còn đó! Trong nháy mắt, cô có đủ can đảm và tự tin để sống trong thời đại này.
Nói đến không gian di động thần kỳ này, là cô tình cờ phát hiện ra nó vào sinh nhật lần thứ mười tám của mình, lúc đó cô còn sợ hãi, thấy nó không có gì bất thường cô mới dám kiểm tra chi tiết cái không gian này.
Cô có thể điều khiển ý thức để đi vào không gian này, không gian là một ngôi nhà nhỏ đơn giống như ở nông thôn trước đây, xung quanh là một khoảng sân rộng được bao quanh bởi những bức tường đỏ.
Sân được phân chia rõ ràng thành hai bên, một bên trồng nhiều loại cây ăn quả, bao gồm cây táo, cây lê, cây nho, cây xoài và một mảnh đất nhỏ trồng dưa hấu hấu. Bên kia trồng các loại rau như cà chua, cà tím, rau cải chíp... được trồng một cách có trật tự và quy mô.
Giữa sân có lối đi dẫn thẳng vào căn nhà.
Căn nhà một tầng rộng khoảng ba mươi mét vuông, trống trơn và không có gì. Lẽ nào là để cô đặt đồ vào sao?
Cô làm thử, có thể kiểm soát ý thức của mình lấy đồ trừ đồ sống ở bên ngoài để vào, cũng có thể lấy ra. Đồ ăn cho vào còn có chức năng giữ ấm và tươi ngon, cho vào như thế nào thì lúc lấy ra cũng như thế. Thực sự quá thần kỳ!
Thời gian đó, cô nghĩ rằng tận thế sắp đến, bằng không thì làm sao có một không gian có đầy đủ rau củ quả như vậy, vừa có thể đựng đồ, vừa có chức năng giữ ấm và tươi ngon.
Cô cũng nghĩ ra quy tắc sử dụng không gian, những thứ mang từ bên ngoài vào bắt buộc phải được đặt trong nhà gỗ, nếu đặt ở ngoài sân thì ngày hôm sau đồ đạc sẽ biến mất.
Không có cách nói nào nói rằng rau và trái cây trong sân sẽ thối rữa nếu không được hái hoặc theo thực tế sẽ không kết trái, sau khi các loại trái cây và rau trong không gian được hái, trong vòng một tháng nó sẽ mọc lại, cứ tiếp tục như vậy.
Không gian sản phẩm, phải là sản phẩm chất lượng cao! Trái vừa to vừa ngọt, rau tươi ngon, nhiều chất dinh dưỡng.
Có thể nói, Giang Noãn đã đạt được sự tự do ăn trái cây và rau quả khiến người ta ghen tị.
Trong khoảng thời gian đó, chỉ cần rảnh rỗi là cô sẽ đi mua đồ ăn, đủ thứ linh tinh, đặt ở nhà gỗ trong không gian.
Cho đến khi không gian được lấp đầy, trong lòng cô mới có cảm giác an toàn hơn chút.
Cô là một người không có cảm giác an toàn, cha mẹ cô ly hôn khi cô đang học cấp 2, sau khi ly hôn thì mỗi người đều có một gia đình mới. Nói thật là cô không hề oán hận khi cha mẹ chia tay nhau, tình cảm không hợp vốn không nên cưỡng cầu, sau khi tách ra tìm được hạnh phúc mới cũng tốt.
Nhưng sau khi cha mẹ ly hôn, không ai muốn sống cùng cô, điều này thật trớ trêu, chẳng lẽ mối quan hệ tình thân của con nhà giàu quyền thế lại mỏng manh như vậy sao? Hay chỉ có cha mẹ của mình giống như vậy? Lúc đó cô dường như bỗng nhiên trưởng thành, cô cũng không quấn lấy cầu xin họ đưa mình đi cùng, họ không cần cô, thì cớ sao cô lại phải để bản thân chịu ấm ức.
Mặc dù trong lòng rất ớn lạnh và cô cũng đã khóc nhiều lần nhưng cô vẫn chọn cách sống một mình, không làm họ khó xử. Dù sao họ cũng cho cô rất nhiều tiền, nhiều đến mức có thể tùy ý phung phí.
Vì vậy, khi cô xuyên đến đây, cô không có ai để nhớ mong, cô chỉ thực sự nhớ sự tiện lợi của cuộc sống hiện đại và chiếc điện thoại di động của mình.
Giang Noãn ở trên giường suy nghĩ, tình huống của cô vẫn là rất lạc quan.
Lúc này cô lần lượt nghe thấy tiếng ngáy, nhìn thấy ánh trăng tràn vào qua cửa sổ, giường cứng không được thoải mái cho lắm, cô mới cảm thấy có chút chân thực. Từ nay về sau cô sẽ là nguyên chủ, cô sẽ sống tốt trong thời đại này.