Đương nhiên, cho dù Dung Hiểu Hiểu vui vẻ ở cùng một chỗ, Ngô Bình Tuệ cũng sẽ không vì em gái mà buông tha cho "tình yêu đích thực" của mình.
Đây chính là điển hình của gặp sắc quên bạn.
Một ngày trước khi xuất phát, Ngô Truyền Phương dự định chuẩn bị một ít đồ ăn ngon, người một nhà lại tụ tập một chút, chờ sau này đoàn viên cũng không biết là ngày nào.
Ngoại trừ mấy người trong nhà, Ngô Truyền Phương cũng bảo thằng cả thăng ba gọi con dâu tương lai của mình tới, đồng thời cũng nói với Bình Tuệ: "Con cũng gọi Phòng Cao Dương tới, hỏi cha mẹ hắn khi nào có thời gian, hai nhà gặp mặt thương lượng.”
Bà thật sự không hài lòng với Phòng Cao Dương.
Nhưng chịu không nổi con gái thật sự muốn đi theo, hai người đi đến địa phương xa lạ, đến lúc đó không có trưởng bối ngăn cản, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Nếu không ngăn được, vậy thì phải có một danh phận, coi như là bảo vệ tâm tư con gái.
Nó cũng là một loại bảo vệ cho con gái mình.
Ngô Bình Tuệ buồn bực: "Gọi cha mẹ hắn tới đây làm cái gì?”
Ngô Truyền Phương tức giận nói: "Còn có thể làm cái gì nữa, đương nhiên là định ra chuyện của hai người các con, nếu đuổi kịp, trước khi về nông thôn lấy được giấy chứng nhận kết hôn.”
Kết quả, Ngô Bình Tuệ nghe được hai má đỏ bừng, liên tục xua tay: "Mẹ, chúng con không phải loại quan hệ đó! Giữa con và Phòng Cao Dương là tình bạn cách mạng thuần khiết, không phải như mọi người nghĩ.”
Ngô Truyền Phương bật cười: "Đừng nói mấy câu như vậy với mẹ, con cứ nói cho mẹ biết, con thích nó hay không!”
Ngô Bình Tuệ đỏ mặt, ấp úng nói không nên lời.
"Làm sao có thể không thích, tiền riêng đều mua quần áo mua giày cho Phòng Cao Dương, cũng không thấy chị gái mua cho em trai một viên kẹo." Ngô Bình An phá đám.
Ngô Bình Tuệ dậm chân: "Em đừng có nhiều miệng!”
Ngô Bình An đáp trả lại cô ấy: "Đồ đần.”
Ngô Bình Tuệ tức giận giơ tay lên muốn đánh người, Ngô Bình An vừa trốn vừa tiếp tục đâm vào tim cô ấy: "Không thấy người ngốc như chị, đồ đạc cho tiền cũng tiêu, đến cuối cùng chỉ được một thân phận tình bạn cách mạng thuần khiết, thuần khiết như vậy ai vừa nhận quần áo vừa nhận giày? Quả thực không biết xấu hổ.”
"Ngô Bình An! Em đừng đi quá xa." Ngô Bình Tuệ tức giận đến hốc mắt đỏ lên, xoay người trở lại trong phòng, chỉ chốc lát sau trong phòng truyền đến tiếng nghẹn ngào đè nén.
Dung Hiểu Hiểu thò đầu nhìn, nghĩ có nên đi an ủi hay không.
Ngô Bình An cũng gãi gãi đầu, sao lại khiến người ta khóc?
Cuối cùng, ngày tụ tập không có người nhà Cao Dương.
Cũng không biết là Ngô Bình Tuệ không truyền đạt, hay là truyền đạt xong không được nhận lời.
Ngoại trừ người nhà bọn họ ra, còn có thêm hai con dâu sắp cưới tới cửa.
Ngày hôm nay rất náo nhiệt.
Trong nhà khó có được hào phóng một lần, chỉ riêng thịt và rau đã có ba mâm, có thể so sánh với ngày tết rồi.
Trên bàn náo nhiệt, tiếng nói chuyện cũng không ngừng nghỉ, Dung Hiểu Hiểu lúc này thật sự không có tinh lực nghe bọn họ tán gẫu, toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên thịt rau.
Cá kho, gà nấm hương và một món thịt xào.
Ăn vào miệng thịt khô nhớ thương nhiều ngày, Dung Hiểu Hiểu cảm nhận được hạnh phúc tồn tại.
Chờ ăn không sai biệt lắm, cô mới phân ra tâm tư để ý những người khác.
Hai vị khách mới đến, nhưng đây không phải là lần đầu tiên cô gặp.
Cô gái gầy gò ngồi bên cạnh Ngô Bình Tổ chính là chị dâu cả tương lai Đoạn Nguyệt.
Hai người nói chuyện hai ba năm, mãi cho đến gần đây mới định ra.
Lại nói tiếp anh cả tuổi lớn nhất, nam đồng chí tuổi này gần như đều đã lập gia đình, sở dĩ thời gian qua lại dài như vậy, cũng không phải là vì hắn không muốn cưới, mà là nhà gái bên kia vẫn không cho gả.
Đây cũng là tin tức Dung Hiểu Hiểu nghe được từ trong miệng những người khác.
Nói là Đoạn Nguyệt cũng là đứa trẻ lớn nhất trong nhà, các em trai em gái nhỏ hơn cô ấy vài tuổi, trong nhà muốn cô ấy chiếu cố các em nhiều hơn vài năm, nên vẫn áp chế không cho cô ấy xuất giá sớm.
Lần này nếu không phải vì chuyện xuống nông thôn, Đoạn gia còn dự định kéo dài thêm vài năm nữa.
Dung Hiểu Hiểu đại khái cũng có thể đoán được tâm tư Đoạn gia.
Hiện tại lập gia đình tốt hơn về làm nông dân nhiều, nông thôn cách xa trời xa đất, nhưng gả cho người, người còn ở trên trấn, thật sự có chuyện gì cũng có thể qua giúp đỡ.
Chưa kể, con rể còn là công nhân tạm thời trong nhà máy, đó là công nhân đứng đắn có thể lấy lương.
Nhìn anh cả vẫn luôn trầm ngâm không nói lời nào, lại thấy chị dâu cả tương lai thỉnh thoảng nhìn sang một bên, nhìn chỗ chất đống đồ cô và chị gái sẽ đưa xuống nông thôn.
Chị dâu tương lai muốn nói lại thôi, hiển nhiên là có ý kiến gì đó.
Dung Hiểu Hiểu cảm thấy, có hai vợ chồng nhỏ này ở nhà, trong nhà nhất định sẽ rất náo nhiệt.
Đáng tiếc, cô không thấy được.
"Vợ, ăn thịt ăn thịt." Ngô Bình An gắp mấy đũa rau mùi bỏ vào bát người bên cạnh: "Ăn nhiều một chút, có muốn xới thêm cơm cho em không?”
Nữ đồng chí bên cạnh có vẻ cường tráng hơn Ngô Bình An vội vàng gật đầu: "Muốn, mẹ làm đồ ăn thật thơm, con còn có thể thêm hai chén cơm nữa.”
Dung Hiểu Hiểu nghe vậy cười.
Trên bàn này không chỉ có một người làm nồi cơm như cô.
Chị dâu ba tương lai này còn ăn ngon hơn cả cô.
Nhìn chị dâu ba tương lai ăn cơm, Dung Hiểu Hiểu vốn ăn đã khá đủ rồi cũng muốn thêm một chén nữa.
Ngô Truyền Phương ở một bên nghe con dâu tương lai khen ngợi, ý cười trên mặt có chút cứng đờ.
Đây không hổ là vợ chồng son.
Còn chưa kết hôn, một người trực tiếp gọi "vợ", một người trực tiếp gọi bà là "Mẹ".
Mặc kệ nói như thế nào, bữa cơm này cũng coi như náo nhiệt.
Ăn xong không bao lâu, hai anh em Ngô Bình Tổ đưa đối tượng của mình về nhà.
Tàn cục trên bàn cơm đã thu dọn xong, sau khi nghỉ ngơi một hồi, Ngô Truyền Phương mới nói: "Các con đi thu dọn hành lý, đồ hơi nhiều trên đường không dễ mang theo, nhưng cũng may hai chị em các con cùng nhau lên đường, ở trên xe còn có thể chiếu cố lẫn nhau.”