Chỉ là có cảm giác quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi vì sao quen thuộc.
Nhất là khi Ngô Bình Tuệ kinh hỉ nhìn ai đó, sự chú ý của Dung Hiểu Hiểu cũng đặt ở trên người người đàn ông đi tới.
Mím môi, đánh giá từ trên xuống dưới một phen.
Cũng khó trách chị hai vẫn lâm vào ma chú yêu đương, trước không nói đến phẩm chất của người này, nhưng ít nhất ngoại hình cùng cách ăn nói vẫn không tệ lắm.
Chỉ trong chốc lát, đã có thể có quan hệ tốt với những thanh niên tri thức xung quanh, còn đi tới bên cạnh các cô thân thiết quan tâm hỏi Ngô Bình Tuệ vài câu, làm cho phần cổ lộ ra ngoài của chị ấy đỏ một mảng.
"Thật đáng tiếc chúng ta không được phân vào cùng một toa xe, nhưng cũng may cũng chỉ ba bốn ngày đường, đến nơi sẽ thuận đường."
“Ừm!” Ngô Bình Tuệ thẹn thùng gật đầu.
Bàn tay như có ý thức mò ra cái túi nhỏ sau lưng, muốn lấy ra chút thức ăn đưa qua, vừa mới móc ra, còn chưa đưa tới đã bị người bên cạnh đoạt lấy.
“Chị hai, sao chị biết em đói bụng!” Dung Hiểu Hiểu gặm bánh trứng, vẻ mặt thỏa mãn.
Đã nguội, nhưng mẹ dùng nguyên liệu đặc biệt nhiều, ăn vào trứng thơm ngát.
Không đợi Ngô Bình Tuệ phản ứng, cô ngẩng đầu tò mò đánh giá người tới: "Anh chính là đồng chí Phòng Cao Dương đúng không? Gia đình đã đề cập đến anh nhiều lần.”
“Em gái!” Ngô Bình Tuệ cả kinh, làm sao còn nhớ lấy đồ cho người trong lòng, trong nhà nhắc tới anh Phòng không phải là lời tốt gì, cũng không hy vọng em gái nói ra trước mặt mọi người.
Phòng Cao Dương nhìn bánh trứng bỏ lỡ cũng không tức giận, ý cười trên mặt càng sâu: "Tôi là bạn học của Tuệ Bình nhiều năm, hiện giờ lại là thanh niên tri thức sắp cùng nhau về nông thôn, tất nhiên quen thuộc với nhau hơn những người khác.”
“Vậy thì tốt rồi!” Dung Hiểu Hiểu vẫy vẫy tay với anh ta, nói anh ta lại gần nói chuyện, có vẻ thân cận hơn người khác một chút: "Đến đại đội anh phải nhìn chằm chằm chị tôi một chút, chị ấy nhìn có vẻ lợi hại, kỳ thật rất dễ bị bắt nạt.”
Phòng Cao Dương tất nhiên đáp ứng: "Tất nhiên, đây là chuyện nên làm, tôi sẽ không để cô ấy bị bắt nạt.”
"Vậy là tốt rồi." Dung Hiểu Hiểu vừa ăn vừa vỗ ngực: "Trước khi ra khỏi cửa ba mẹ tôi đặc biệt lo lắng, hao tâm tổn trí chuẩn bị cho chị ấy nhiều thứ như vậy, sợ chị ấy bị người ta lừa gạt, đem tất cả những thứ này cho người khác, bản thân mình một chút chỗ tốt cũng không dùng được.”
Phòng Cao Dương nghe, tầm mắt nhịn không được liếc nhìn giá để hành lý.
Quả thật không ít thứ, vừa nhìn hắn đã có chút đỏ mắt, hắn gật đầu nói: "Là lý lẽ này, đều là bạn bè tốt, tôi nhất định sẽ hỗ trợ nhìn chằm chằm.”
"Vậy thì cảm ơn anh Phòng trước." Dung Hiểu Hiểu cao giọng cảm ơn: "Nhìn chằm chằm là tốt rồi, anh Phòng là đồng chí nam cũng không tiện nhúng tay vào chuyện của chị gái tôi, anh chỉ cần nói cho tôi biết, còn lại tôi đến làm.”
Nói xong, côcười đến đôi mắt cong cong: "Trước khi rời đi mẹ chúng tôi đã dặn dò, ai dám chiếm tiện nghi của hai chị em chúng tôi, vậy phải náo loạn đến cùng, da mặt chị hai mỏng không làm được, tôi không sợ nha, tôi có thể canh giữ trước phòng người nọ mắng ba ngày ba đêm, chắc chắn không lặp lại!”
"..." Phòng Cao Dương nghe được khóe miệng co giật: "Cũng không cần như thế.”
Ngô Bình Tuệ kéo cánh tay cô: "Em gái, em nói cái gì vậy.”
Dung Hiểu Hiểu ngẩng cằm lên, cũng không cảm thấy có cái gì không đúng: "Em cũng không nói sai, mẹ đã dạy như vậy, người nọ không biết xấu hổ cướp đồ của em, vậy em cũng phải mặt dày, làm cho cả đại đội đều thấy rõ khuôn mặt xấu xí của hắn ta.”
Ngước mắt lên, lại cười ngọt ngào: "Anh Phòng, anh nói có đúng không?”
“...... Ha ha, cô nói đúng." Phòng Cao Dương cười có chút cứng ngắc.
Dung Hiểu Hiểu nghe được lời của hắn, có vẻ càng cao hứng: "Chị hai, chị xem anh Phòng cũng đồng ý với cách nói của em.”
Ngô Bình Tuệ nhìn trái nhìn phải, trên mặt không khỏi lộ ra trầm tư.
"Không cần náo loạn quá?" Dung Hiểu Hiểu cắt đứt lời của anh ta: "Nhưng cha mẹ chuẩn bị mấy thứ này cho chúng tôi, gần như đã móc sạch tài sản, tình nguyện một nhà già trẻ ở trên trấn đói bụng, cũng muốn cho chúng tôi về nông thôn sống tốt hơn một chút, vừa nghĩ đến bọn họ tiết kiệm dùng đồ đạc lại tiện nghi người ngoài, vậy làm sao có thể xứng đáng với người nhà đói bụng chịu lạnh trên trấn?”
Giọng ba người nói chuyện không lớn, nhưng người xung quanh cũng có thể nghe rõ.
Nghe Dung Hiểu Hiểu nói, nhóm thanh niên tri thức xa nhà không khỏi nhớ tới cha mẹ trong nhà, lại đồng cảm, nhao nhao phụ họa.
"Đúng vậy, trong nhà còn đói bụng, dựa vào cái gì mà đem thức ăn tiện nghi cho người ngoài?"
"Cha mẹ chuẩn bị cho chúng ta những món ăn này, nếu thật sự vô duyên vô cớ nhường ra ngoài, vậy thật sự làm lạnh lòng bọn họ."
"Vị đồng chí này, em gái cô nói rất đúng, ngàn vạn lần đừng để bị lừa." Một đồng chí nữ lớn tuổi hỏi: "Cô ở xã Thắng Lợi, phải không? Vừa vặn chúng ta cùng một xã, để tôi che chở cô, cam đoan không để cho người ta lừa gạt đồ đạc của cô.”
"Tôi cũng ở xã Thắng Lợi, nếu như có thể ở trong một đại đội, còn có thể giúp đỡ lẫn nhau."
"Còn có tôi, chúng ta nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có người được phân về một chỗ."
Một tiếng tiếp một tiếng, cũng không biết làm thế nào đã làm khí thế trong xe nâng lên.
Nghe vậy Phòng Cao Dương có ý lui, nhưng lúc này rời đi ngược lại càng khiến người ta chú ý, nhưng tầm mắt xung quanh rơi vào trên người hắn, không thể không mở miệng theo: "Đúng vậy, chúng ta đoàn kết nhất trí, khẳng định sẽ không bị bắt nạt, cũng sẽ không để đồng bạn bị ức hiếp.”
Dung Hiểu Hiểu nghe được đặc biệt cảm động, nghẹn ngào nói: "Anh Phòng, mọi người thật tốt, nhưng cũng không cần mọi người phản ứng lại, chỉ cần báo tin cho tôi, tôi trực tiếp tìm tới cửa là được.”
Phòng Cao Dương: "..."
Dung Hiểu Hiểu lại cười ha ha: "Chỉ là anh Phòng cùng chị hai rốt cuộc nam nữ khác nhau, cũng không thể thỉnh thoảng nhìn chằm chằm, mà không sao, trong đại đội nhiều người như vậy, sẽ có người chú ý tới, đến lúc đó muốn tìm người cướp đồ của chị hai tôi còn không dễ dàng sao?”
"Vâng, đúng vậy, dễ dàng." Phòng Cao Dương đứng không vững, vội vàng tìm cớ rời đi.
Khó có được, Ngô Bình Tuệ lần này không quá để ý đến hắn, mà là vẻ mặt cảm động: "Em gái!”