Ký ức đối với Dung Hiểu Hiểu không sâu, ít nhất có thể đại biểu một chút, tính cách của người này hẳn là không tệ.
Thân là thanh niên tri thức, không gây chuyện cũng không gây rắc rối, nghĩ chắc năng lực làm việc cũng không tệ, cho nên bình thường mới giống như người vô hình.
Không có sự chú ý, nhưng cũng không khó ứng phó.
Những người như vậy, đáng để qua lại.
Mà, trong lòng Bạch Mạn quan trọng nhất vẫn là người đàn ông kia.
Người đàn ông duy nhất cô ta phụ lòng.
Dung Hiểu Hiểu không biết nữ chủ đang đánh giá cô.
Lúc này cô đang tò mò nhìn xung quanh.
Đây sẽ là nơi cô sống trong vài năm tới, tất nhiên cô muốn biết nhiều hơn về nó.
"Anh La Vượng, anh có thể giới thiệu đại đội Hồng Sơn cho mọi người không?" Trần Thụ Danh theo sát La Vượng, muốn hỏi thăm tin tức: "Đại đội chúng ta bây giờ có bao nhiêu thanh niên tri thức? Chúng tôi phải làm những gì?”
"Vấn đề của cậu cũng không ít." La Vượng thấy hắn đưa cho mình một điếu thuốc, lập tức hiện lên ý cười: "Ồ, hồng tháp sơn, thuốc lá tốt nha.”
"Anh thích là tốt rồi, anh La Vượng lại thêm một điếu nữa."
La Vượng không lấy điếu thứ hai, cầm điếu thuốc ngửi ngửi, liền nói: "Các cậu cứ yên tâm đi, đại đội trưởng chúng ta rất công bằng, chỉ cần các cậu làm việc kiếm được công điểm, hàng năm cũng được phân không ít lương thực, không thể nói là ăn no, nhưng sẽ không mỗi ngày đói bụng.”
“Vậy thì tốt rồi!” Trần Thụ Danh hỏi theo: "Vậy công điểm được tính thế nào?”
"Tính công điểm, làm nhiều tính nhiều, nhà thanh niên tri thức bên kia có một người họ Hạ làm việc đặc biệt cần cù, cầm công việc cao nhất, sau khi thu hoạch phân chia lương thực đủ để tự mình ăn no, còn có thể tiết kiệm một ít gửi về nhà."
Vừa nói ra, Trần Thụ Danh cùng Cao Liêu đều có chút ý động.
Điều kiện trong nhà bọn họ không tính là tốt, nếu có thể báo đáp một ít cho nhà tất nhiên tốt hơn.
Dung Hiểu Hiểu ở một bên nghe rất nghiêm túc.
Chuyện làm việc chăm chỉ này không liên quan gì đến cô, lấy điểm công cao nhất cũng đừng nghĩ, chỉ là không biết điểm công thấp nhất là bao nhiêu, cô miễn cưỡng lấy một hai phần là được.
Đang bước qua một vũng nước, Dung Hiểu Hiểu tinh mắt, nhìn thấy bên cạnh hình như có cái gì đó: "Đồng chí La Vượng, bên kia là sông sao?”
Sao cảm thấy trên sông có một cái mụn đen, lắc lư trên mặt sông.
"Đúng, con sông nhỏ kia cách đại đội chúng ta không xa, nơi đó..."
Nói xong, sắc mặt La Vượng đại biến, nhanh chóng chạy về phía bên kia, vừa chạy vừa hô to: "Sửu Ngưu! Cháu bò lên đây cho chú, cháu không muốn sống nữa sao? Cháu không biết hôm trước mưa lớn không thể xuống sông sao? Quay lại đây ngay!”
Dung Hiểu Hiểu hai tay đặt trên lông mày, nhìn về phía trước.
Hóa ra, mụn đen mà cô nhìn thấy là một cái đầu.
Đầu trôi dạt trên sông.
Không bao lâu sau, La Vượng đưa một bé trai sáu bảy tuổi đi về, vừa đi vừa mắng: "Không phải đại đội trưởng đã dặn dò không thể xuống sông sao? Lá gan của cháu còn rất lớn nha, lại dám chạy ra ngoài đại đội mò xuống sông, nếu chết đuối dưới sông, không phải bà cháu sẽ khóc chết?”
Bé trai gầy gò da bọc xương bĩu môi: "Cháu chết đói, bà cháu cũng sẽ khóc chết.”
“...... Nói nhảm nhí gì đó!”
Bé trai nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đổi cách nói khác: "Vậy bà cháu đói chết, cháu cũng sẽ khóc chết.”
Cho nên đều là chết, chi bằng mạo hiểm đi bắt cá, no bụng nói không chừng là có thể cùng bà mình sống sót.
La Vượng tức giận: "... Đi, nếu nhìn thấy cháu xuống sông một lần nữa, chú sẽ thay bà cháu dạy cho cháu một bài học!”
Vừa buông tay, bé trai nhìn thoáng qua dòng sông nhỏ phía trước, tròng mắt tròn trịa tràn đầy tiếc nuối, vừa nhìn đã biết không quá muốn trở về.
"Mau trở về đi, không chừng bà cháu đã đến đại đội tìm cháu." La Vượng khẽ đạp mông đứa nhỏ, bảo nó trở về, lại nói: "Buổi tối chú đến nhà cháu một chuyến.”
Nhà nào cũng không có nhiều lương thực, nhưng cứu trợ mấy củ khoai lang vẫn có thể.
Bé trai mím môi, ngẩng đầu nhìn La Vượng một cái, sau đó nhanh chóng vọt tới phía trước.
La Vượng nhìn chằm chằm hắn vào cửa thôn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Dung Hiểu Hiểu: "May mà cô nhìn thấy, con sông nhỏ của đại đội chúng ta không có bao nhiêu cá, sông còn đặc biệt chảy xiết, ngay cả người lớn xuống nước cũng rất dễ xảy ra chuyện chứ đừng nói bọn nhỏ, năm ngoái thiếu chút nữa dìm chết một đứa nhỏ, cũng may được Dung Chính Chí cứu lên.”
“Dung Chính Chí?!" Bạch Mạn trên xe ba gác căng thẳng.
Chỉ nghe cái tên này đã làm cho cô ta run rẩy, hận không thể lập tức chạy đến trong đại đội, vọt tới trước mặt người nọ, hung hăng ôm lấy hắn.
Dung Hiểu Hiểu cũng ngẩn ra theo.
Cô biết Dung Chính Chí là quan phối, nhưng lúc này mới đột nhiên nhớ tới, quan phối họ "Dung" này có phải là thân thích xa phòng của nhà bọn họ không?
"Nguy hiểm như vậy, tại sao đứa nhỏ kia còn muốn xuống nước?" Tiêu Cảng cảm thấy đây là một đứa trẻ nghịch ngợm, không nghe lời đánh vài bữa là tốt rồi.
Cha của hắn chính là như vậy.
Mỗi lần hắn phạm sai lầm, ba hắn sẽ xách cành cây đuổi theo đánh, đánh hắn khóc cha gọi mẹ, sau đó... Sau đó, hắn tiếp tục phạm lỗi, sau đó lại bị đánh, hắn cứ phạm lỗi và bị đánh.
Có vẻ như là một vòng luẩn quẩn.
“Cậu cho rằng Sửu Ngưu không biết?” La Vượng thở dài: "Không phải không biết, mà là cuộc sống bức bách, nhà hắn chỉ có một người bà mù mắt, căn bản không kiếm được công điểm, sinh hoạt toàn bộ đều dựa vào đại đội cứu tế, nhưng đại đội có thể cứu tế bao nhiêu?”