Trước khi rời đi mẹ cho mười tờ đại đoàn kết, hơn nữa ba cùng anh cả anh ba lặng lẽ nhét tiền, tổng cộng hai trăm sáu mươi bảy đồng ba mao sáu hào.
Trong đó tám mươi ba đồng sáu mao tám hào là của chị hai.
Nói cách khác, hiện tại cô còn có hơn một trăm tám mươi ba đồng.
Số tiền này đặt trong những năm 70, đó chắc chắn là một khoản tiền lớn.
Với đại đội Hồng Sơn mà nói, sợ là không có mấy hộ gia đình có thể có chừng đó tiền.
Người nông gia không thể so sánh với công nhân, ở trong ruộng vất vả một năm, ngoại trừ lương thực ra, cả nhà sợ là không tích trữ được bao nhiêu tiền, hơn nữa các chi phí khác, mỗi năm có thể tích góp được mấy đồng mười mấy đồng cũng coi như không tệ.
Nếu mùa màng không tốt, một năm qua không có gì, còn phải bù ngược lại.
Đây cũng là lí do vì sao, người nông dân hâm mộ người trong thành phố như vậy.
Nếu là một công nhân, dù là một công nhân tạm thời, cũng có thể nhận được hơn mười đồng tiền lương mỗi tháng.
Hơn nữa người trong thành còn được cung cấp lương thực, ai mà không thích?
Dù sao, Dung Hiểu Hiểu kỳ thật chính là một tiểu phú bà.
Trước khi đến, mẹ đã may không ít túi vào quần áo bên người cô, chỉ sợ số tiền này sẽ bị kẻ trộm lấy đi lúc ở trên tàu.
Dung Hiểu Hiểu cũng rất sợ, cho dù giấu trong quần áo bên người cũng không cảm thấy an toàn nên đã lặng lẽ bỏ vào không gian, ngoại trừ cô ra ai cũng đừng nghĩ đến.
Cho dù nữ chính cũng không được.
Ngay cả một phần tư số tiền cô cũng không bỏ ra.
Bạch Mạn chần chờ một hồi: "Vậy tôi ra tiền sửa chữa phòng, chúng ta có thể cùng nhau ở lại.”
Trong thực tế, cô ta có thể sống một mình.
Nhưng căn phòng kia cách bên này có chút xa, một mình ở không an toàn.
Cho dù cô ta dám, đại đội trưởng cũng sẽ không đồng ý.
Về phần không hỏi đại đội trưởng đã biết hắn sẽ không đồng ý?
Bởi vì Bạch Mạn kiếp trước đã trải qua.
Các đại đội khác có thanh niên tri thức ra khỏi nhà chung đi nơi khác ở, ai có thể nghĩ đến một đêm nào đó lại xảy ra chuyện, chuyện này còn bị nháo đến trấn, náo loạn đặc biệt lớn, dặn dò mỗi đại đội dàn xếp tốt cho từng thanh niên tri thức.
Cho dù cách gần, đại đội trưởng cũng sẽ không đồng ý để cô ta một mình chuyển qua.
Đối với những nữ thanh niên khác, Bạch Mạn càng nguyện ý lựa chọn Dung Hiểu Hiểu đời trước rất khiêm tốn này.
"Tôi thấy gian phòng kia không nhỏ, khẳng định sẽ không chen chúc như nơi này.”
Không cần bỏ tiền ra, có thể ở được một nơi lớn hơn chỗ này, việc này ai mà không muốn?
Kết quả, Dung Hiểu Hiểu lại lắc đầu: "Không được, tôi nghe đại đội an bài.”
Cô chính là một người ngoan ngoãn không gây chuyện.
Cho dù bên trong không phải như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn phải có.
Chỗ này quả thật chen chúc, cô cũng không có ý định ở đây.
Nhưng cho dù không có ý định ở lại nhà thanh niên tri thức, cô cũng xem thường túp lều bên cạnh.
Nhìn địa thế đã biết vì sao không có người ở, một khi nước dâng cao lập tức gặp nạn.
Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất.
Túp lều kia làm một nơi tạm thời dừng chân cũng rất tốt.
Nhưng lựa chọn của cô tuyệt đối không ở trên người nữ chính, càng không muốn có quá nhiều liên lụy với cô ta.
Xem kịch có thể, tham gia thì thôi nhé.
Vì vậy, từ chối, phải từ chối.
Đi về phía giường, thấy không có đệm trải trên đó, Dung Hiểu Hiểu hỏi: "Nơi này không có ai chứ, không có ai tôi sẽ chọn mảnh đất này.”
"......" Bạch Mạn nhíu mày, trong lúc nhất thời không hiểu Dung Hiểu Hiểu là không thích cô ta, hay là quá nghe đại đội sắp xếp, có phải là loại nhẫn nhục chịu đựng, cho nên kiếp trước mình mới không có quá nhiều ấn tượng với cô ta?
Nhưng lại không đúng.
Vừa rồi Dung Hiểu Hiểu đáp trả lại Dương Quyên cũng không giống một cái bánh bao mặc cho người khác ức hiếp.
Cô ta còn có chút nghĩ không ra, Dương Quyên ở một bên lập tức tiến lại gần: "Tôi đi nha, nếu cô muốn ở thì tôi ở cùng là được, vừa vặn tôi đã ở đại đội một năm, còn có thể dẫn cô đi làm quen.”
Bạch Mạn liếc nhìn cô ta một cái.
Vượt qua cô ta trực tiếp tìm một người khác: "Cô có muốn đi với tôi không?"
Ba thanh niên tri thức cũ của đại đội Hồng Sơn này cô ta đều có hiểu rõ.
Ba người này cô ta đều không nguyện ý tiếp xúc, nhưng Dương Quyên tuyệt đối là một trong những người cô ta chán ghét nhất, chọn ai cũng sẽ không chọn cô ta.
"Tôi? Được chứ, được chứ, tôi sẽ dọn dẹp đồ đạc." Thạch Nghênh Dung kinh ngạc sau đó liên tục gật đầu, có chỗ rộng rãi ai không muốn ở? Dù sao cũng tốt hơn mấy người chen chúc ở chỗ nhỏ to bằng bàn tay này.
Nhưng cô ta vẫn xác nhận một chút: "Không cần tôi bỏ tiền ra chứ?”
Thạch Nghênh Dung mừng rỡ, Dương Quyên lại tức giận muốn chết, nhưng cũng nhìn ra được Bạch Mạn khẳng định là có chút bối cảnh, cũng không dám đắc tội nhiều.
Lúc ba người các cô nói chuyện, Dung Hiểu Hiểu đã chiếm cứ vị trí giường bên cạnh.
Thật sự là vị trí rộng vai, hơn nữa Bạch Mạn mang theo một người đi nơi khác, vị trí có thể rộng hơn một chút.
Dung Hiểu Hiểu mở một cái túi lớn trong đó ra.
Tất cả đều chứa đầy một số nhu yếu phẩm hàng ngày.
Chăn đệm, quần áo mùa hè, giày vải và giày mưa, hộp cơm nhôm, ấm đun nước và chậu men, v.v.