Nói xong, chỉ vào một gốc cỏ dại nào đó: "Ví dụ như gốc cỏ dại này, chúng ta phải hiểu rõ hoàn cảnh sinh trưởng, tập tính sinh thái của nó, phát triển rễ thế nào, có thể kết hạt hay không, hạt giống có thời gian ngủ đông hay không vân vân.”
Bà Chu choáng váng, đứng dậy hai tay chống lưng lại bắt đầu mắng: "Nói nhảm, không phải là nhổ cỏ sao? Tại sao bà già tôi phải biết nó phát triển như thế nào?”
Dung Hiểu Hiểu vẻ mặt không đồng ý: "Nhìn xem, bà chưa giác ngộ được điểm này.”
Nói xong, lại kéo bà ta xuống.
Bà Chu bị đại lực lôi kéo không thể không ngồi xổm xuống: "..."
Dung Hiểu Hiểu dốc lòng dạy dỗ: "Bà nghe cháu nói, cỏ dại này diệt trừ không hết, nhổ cây này không bao lâu có phải đã mọc trở lại đúng không? Công việc cứ lặp đi lặp lại, đó không phải là lãng phí sức lao động của bà một cách vô ích?”
Bà Chu nghe không quá hiểu: "Nhổ cỏ không phải đều là như vậy sao?”
Bà ta nhổ cỏ cả đời, chẳng lẽ còn nhổ nhầm?
"Có phải như vậy hay không." Dung Hiểu Hiểu bộ dạng rất là kiên nhẫn: "Bà nghe cháu chậm rãi nói, nhân loại phải ăn cơm, cỏ dại phải sinh tồn, cho nên chúng ta muốn khống chế cỏ dại sinh trưởng, cũng không phải là một chuyện đơn giản, giống như lúc trước cháu nói, đầu tiên chúng ta phải hiểu rõ chúng nó..."
Làm sao cô biết?
Bà Chu bị cưỡng chế ngồi xổm xuống nghe thanh niên tri thức Dung miệng nhỏ nhắn vẫn balabara.
Rõ ràng mỗi chữ đều biết, nhưng sao lại cảm giác nghe không hiểu gì?
Bà ta làm ruộng cả đời, chẳng lẽ còn có thể không hiểu những hoa dại cỏ dại này?
Nói như thế nào cũng mạnh hơn thanh niên tri thức trong thành chứ?
Tuy nhiên…
Bà ta đã sai.
"Bà nghe cháu nói, sau khi hiểu rõ đặc tính của cỏ dại, lại có kế hoạch nhắm vào đó, ví dụ như chúng ta có thể thiết lập một vùng đệm, để ngăn cản cỏ dại sinh trưởng và sinh sôi nảy nở."
“...... Ngăn chặn sự sinh sôi?”
"Bà nghe cháu nói, loại cỏ dại rễ cọc như bồ công anh sau khi trưởng thành rất khó diệt trừ, một phát mười mười phát trăm, cho nên trước khi trưởng thành nhất định phải không chút lưu tình nhổ đi."
“...... Cỏ dại rễ cọc?”
"Ồ, đây là thứ tốt a, bà nghe cháu nói, cây hòe chính là cây trồng cố định nitơ, bà có biết cây cố định nitơ là gì không?"
“...... Cây trồng nào bị cố định?”
Bà Chu đã sớm choáng váng.
Nhổ cỏ mà thôi, làm lại cảm giác như mình đang ở trong lớp?
Càng nghe càng hồ đồ, bà ta không khỏi hoài nghi mấy chục năm nay đều đã làm việc vô ích.
“Bà Chu, bà lại lười biếng!” Tiểu đội trưởng đứng ở trên sườn núi hô to: "Mau làm việc, thanh niên tri thức Dung cô cũng làm việc đi, bằng không tôi sẽ tính 0 công điểm cho các người.”
Bà Chu giật mình, lập tức phục hồi tinh thần: "Tôi không lười biếng! Tôi đang dạy cô ấy nhổ... Không không, là cô ta dạy tôi nhổ cỏ, dựa vào cái gì tính tôi 0 công điểm.”
Tiểu đội trưởng nổi giận mắng bà ta một câu: "Nói dối cũng không biết nói cho tử tế, bà nhổ cỏ dại nhiều năm như vậy, còn cần người khác dạy bà?”
Bà Chu nghe vậy rất ủy khuất.
Không phải vậy sao!
Lão bà tử bà nói như thế nào cũng là người nhà nông chính thống, làm sao còn cần người khác dạy?
Nhưng tri thức Dung cứ balabara, bà ta nghe có vài phần đạo lý nhưng lại cái gì cũng không hiểu, khiến cho bà ta hiện tại rất hồ đồ, còn bị mắng một hồi.
"Còn cô nữa, thanh niên tri thức Dung, tôi thấy cô là người thành thật, cũng đừng học cách trộm giở trò." Tiểu đội trưởng dặn dò: "Phân công điểm này sẽ đại biểu cho các cô sang năm có thể lấy bao nhiêu lương thực, muốn ăn no còn phải lao động nhiều hơn.”
Dung Hiểu Hiểu gật đầu: "Tiểu đội trưởng, anh nói đúng.”
Tiểu đội trưởng rất hài lòng với thái độ của cô.
Nhìn đi, một người chỉ biết tìm cớ, một người ngoan ngoãn nhận sai.
Lại nhịn không được trừng mắt nhìn bà Chu không biết hối cải một cái.
Bà Chu càng ủy khuất: "Là cô ta chậm trễ tôi, nói cái gì mà phải hiểu cỏ dại, nói tôi không đủ giác ngộ, còn nói cái gì mà cọc cái gì mà cố định, bà già tôi căn bản không hiểu.”
Tiểu đội trưởng nhíu mày, nói lộn xộn cái gì vậy?
"Bà Chu lớn tuổi, trí nhớ suy giảm." Dung Hiểu Hiểu đi về phía trước một bước, cách tiểu đội trưởng càng gần: "Nhưng không sao, tôi còn có thể nói lại một lần nữa, tiểu đội trưởng à, anh nghe tôi nói..."
Bà Chu vừa nghe đến bốn chữ "Anh nghe tôi nói", thì sợ tới mức cả người run rẩy.
Nghĩ cũng không nghĩ đã xoay người bỏ chạy, bà ta tình nguyện đi làm còn hơn nghe những lời khó hiểu của cô.
Nghe không hiểu không nói, còn đặc biệt đả kích người.
Chạy trốn ra xa rồi quay đầu lại nhìn.
Không còn nghe thấy cái gì, chính là nhìn thấy tri thức Dung nói không ngừng... Nói tiểu đội trưởng cũng từ nhíu mày trở nên mờ mịt.
Bà ta thở dài một hơi, nguy hiểm phải chạy nhanh.
Dung Hiểu Hiểu nói cái gì?
Tất nhiên là làm thế nào để nhổ cỏ khoa học.
Điều đó không hợp lý sao?
Thật đúng là có vài phần đạo lý, bằng không tiểu đội trưởng cũng sẽ không ở trong trạng thái mờ mịt trong thời gian dài, mà không trực tiếp mở miệng cắt ngang cô.
Keng keng, tiếng chiêng trống vang lên.
Dung Hiểu Hiểu dừng lại, nở nụ cười: "Ồ, xuống công rồi, chờ buổi chiều tôi lại nói cho anh nghe.”
Nghe vậy, tiểu đội trong sương mù thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, cái này, cái này, tan tầm rồi hả?
Một buổi sáng đã làm gì?
Giống như cái gì cũng không làm, chỉ nghe thanh niên tri thức Dung nói...
--------------------
Hiểu Hiểu: Anh nghe tôi ...
Bà Chu/ Tiểu đội trưởng trong nháy mắt bịt tai chạy trốn: Sợ rồi!