Vì sao Dung Hiểu Hiểu có thể nói chuyện mà không cần làm việc?
Không riêng gì Dương Quyên cảm thấy không công bằng, chưa đầy một ngày, hầu như cả đại đội đều biết thanh niên tri thức mới tới không làm việc vẫn có thể lấy công điểm.
Đây là một điều hiếm hoi.
Ai mà không biết đội trưởng của đội bọn họ nghiêm chính vô tư, là một người đặc biệt nói quy củ.
Mọi người nhìn vào nhà của họ đều biết điều đó.
Bất kể là con dâu hay con cái, ngoại trừ một đứa con trai út đi làm công nhân trong thị trấn, các thành viên khác trong gia đình đều làm việc cùng với các xã viên bình thường.
Hoàn toàn không mưu tư.
Làm sao có thể vô duyên vô cớ để cho một thanh niên tri thức mới tới phá hỏng quy củ?
Kỳ quái thì kỳ quái, nhưng phần lớn mọi người đều không tin đại đội trưởng lại thiên vị một người ngoài như vậy.
"Nói là thanh niên tri thức nhìn có vẻ khí lực rất lớn đúng không?"
"Khí lực lớn cũng vô dụng, lúc ấy tôi có thể thấy được, cả buổi sáng chỉ đào một cái hố nhỏ, đâu phải là người biết làm việc."
"Lại nói tiếp cũng rất buồn cười, bà Chu giành chung một tổ với thanh niên tri thức Dung mới tới, kết quả cô ta bị tiểu đội trưởng kéo đi nói chuyện, toàn bộ mảnh đất đều do bà Chu một mình nhổ hết, mệt đến mức thắt lưng bà ta cũng không đứng dậy nổi."
Các bà mẹ chồng, bà thím thích bát quái đều cười ra tiếng.
Đều là người ở chung mấy chục năm, ai không biết ai?
Bà Chu thường thích lười biếng, không ai muốn chung một tổ với bà ta, dù sao hai người phụ trách một mảnh đất, bà Chu lười biếng, người kia sẽ phải làm nhiều hơn.
Cũng không phải người nhà mình, dựa vào cái gì mà phải thay bà ta làm việc?
Không phải không có ai oán giận, nhưng bà Chu là một người da mặt đặc biệt dày, mặc kệ nói như thế nào mặc kệ mắng như thế nào, luôn ỷ vào mình lớn tuổi mà không phải đau lưng thì là đau chân, làm việc lề mà lề mề, mặc kệ ai cũng không có biện pháp.
Hiện tại tốt rồi, nhìn bà Chu làm trò cười, phàm là người từng chịu thiệt đều cảm thấy cao hứng.
"Nhưng lại nói tiếp, rốt cuộc đại đội trưởng muốn thanh niên tri thức Dung làm gì? Tôi thấy mảnh đất kia của bọn họ đào ra từng cái hố nhỏ, chẳng lẽ là tính toán dẫn nước?”
Lập tức có người phản bác: "Làm sao có thể, dẫn nhiều nước như vậy vào, lương thực trong đất đừng mong sống nữa.”
"Thật là kỳ quái."
Chẳng những người của đại đội tò mò, nhà thanh niên tri thức bên kia cũng tò mò.
Ngoại trừ Hạ Gia Bảo vui vẻ làm việc ra, bất kể là thanh niên tri thức mới tới hay là thanh niên tri thức cũ đều rất muốn biết Dung Hiểu Hiểu vì sao có thể không làm việc.
Nhất là thanh niên tri thức mới tới, ngoại trừ sáng ngày đầu tiên không chú ý tới ra, mấy ngày sau bọn họ đều phát hiện Dung Hiểu Hiểu mỗi ngày cùng tiểu đội trưởng đi dạo trong một mảnh đất, Dung Hiểu Hiểu gần như không làm bao nhiêu việc, chỉ là luôn miệng nói chuyện, sau đó thỉnh thoảng chỉ vào một nơi nào đó để cho tiểu đội trưởng cào cào đất.
Không giống như họ.
Liên tiếp mấy ngày trôi qua, cũng sắp không cảm giác được thắt lưng ở chỗ nào rồi.
Đau đến chết lặng, trên mặt mọi người đều chỉ còn lại hoảng sợ về tương lai.
Cứ tiếp tục làm như vậy, còn mạng nữa sao?
Bọn họ cũng từng suy đoán, nghĩ có phải là Dung Hiểu Hiểu có bản lĩnh riêng gì đó hay không, đối phương không chủ động nói bọn họ cũng không tiện trực tiếp hỏi.
Cho nên mấy ngày qua, nhà thanh niên tri thức bên này cũng không có ai tới trước mặt Dung Hiểu Hiểu trực tiếp hỏi.
Nghĩ chờ một chút, nếu Dung Hiểu Hiểu thật sự giúp đại đội làm việc, vậy đại đội khẳng định sẽ có thông báo.
Nhưng những người khác chờ được, Tiêu Cảng chờ không được ah.
Điện tín đã được gửi đến nhà nhiều lần mà không được một câu trả lời.
Ba mẹ thật sự bỏ mặc hắn ở chỗ này mặc kệ, cứ tiếp tục như vậy, không biết ngày nào đó trực tiếp ngã xuống đất không dậy nổi.
Hôm nay, Dung Hiểu Hiểu vừa đổi không ít bông từ thím Trần, nghĩ đến một ngày nào đó đi kéo vải làm quần áo và chăn đệm.
Mình khẳng định không làm được.
Đến lúc đó còn phải phiền toái thím Trần.
Khi đi đến cung tiêu cã, có thể mua một ít bánh ngọt giá cả phải chăng để đưa qua.
Mua mũ trúc và bông, thím Trần ít nhiều lấy chút tiền, nhưng giá cả cô cho vẫn rất công bằng, đổi lại đồ đạc cũng đặc biệt tốt, cô còn rất vui vẻ cùng thím Trần tiếp tục giao tiếp.
“Dung Hiểu Hiểu, cứu mạng a !!”
Vừa mới vào nhà thanh niên tri thức, đã thấy một người vọt tới phía cô, nhanh đến mức chỉ nhìn thấy một cỗ tàn ảnh, Dung Hiểu Hiểu theo bản năng giơ chân đạp tới.
Thật nguy hiểm, người nọ dừng ở trước lòng bàn chân của cô, thiếu chút nữa đã trực tiếp đạp vào mặt người kia.
“...... Cô cũng quá tàn nhẫn." Tiêu Cảng nuốt nước miếng, nhịn không được lui về phía sau vài bước.
Nếu như bị Đại Lực Sĩ đá trúng, sợ là hắn sẽ bị hủy dung.
Dung Hiểu Hiểu cười ngượng: "Đây không phải là phản xạ có điều kiện sao.”
Bất quá trong nháy mắt, lại lập tức lý sự: "Còn không phải do anh, tại sao đột nhiên hù dọa người khác?”
Lời này vừa nói, nước mắt Tiêu Cảng rơi xuống: "Cô giúp tôi đi, tôi thật sự không muốn làm việc nữa.”
Nước mũi nước mắt một phen, nhìn đáng thương bao nhiêu.
Nhưng cũng thế thôi.
Lúc mới bắt đầu, ai mà không nhìn ra điều kiện của hắn và Bạch Mạn, Thịnh Tả Nguyên cực tốt, trước không nói ăn mặc, chỉ với bộ dạng sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là ở nhà được nuông chiều từ bé.
Mà bây giờ...
Tiêu Cảnh sắp biến thành than cốc.
Vóc người vốn có chút mập mạp, cũng gầy đi một vòng lớn.
Hơn nữa người này rất thú vị.
Lúc làm việc, tiếng khóc của hắn lớn nhất, lúc nghỉ ngơi tiếng kêu rên lớn nhất cũng là của hắn.
Hết lần này tới lần khác lúc làm việc lại không thấy hắn lười biếng, việc nên làm vẫn làm, về phần làm như thế nào thì không nói.
Dung Hiểu Hiểu lắc đầu: "Tôi cũng không giúp được anh.”
Tiêu Cảng nhăn mặt, khóc càng lớn tiếng.
Dung Hiểu Hiểu cười theo: "Nhưng anh có thể giúp chính mình.