Giữa người với người quả là không so sánh được, thời đại này những thanh niên tri thức tạo ra biết bao là nghiệt duyên, có nhiều thanh niên không chịu nổi sự tàn phá và giày vò của thời gian, ở nông thôn lựa chọn nửa kia của cuộc đời để an ủi sưởi ấm cho nhau.
Nhưng đợi đến khi về nhà, đôi bên lại ai về nhà nấy, một mặt ích kỷ của nhân sinh cũng dần hiện ra, có nhiều người đều lựa chọn ly hôn trong hòa bình, nhưng khổ lại ở đứa con, đối mặt với một gia đình mới, tính cánh dần dần trở nên đen tối, tạo ra đời người không thể cứu vãn nổi.
Mà thanh niên trí thức gả cho người ở nông thôn dứt khoát vứt bỏ chồng con trực tiếp trở về thành phố, người cưới cô gái ở nông thôn thì bỏ vợ bỏ con, còn người gánh chịu hậu quả trừ bỏ phải chịu đựng đau khổ ra thì còn phải đối mặt với sự cười nhạo của người trong thôn, những điều đó đều là nghiệp chướng tạo ra từ bản tính yếu đuối của con người.
Tam quan của thế kỷ hai mươi mốt với thế kỉ hai mươi cách nhau cả mấy đời, Lâm Ngọc Trúc thở dài một hơi, cô sẽ không dễ dàng giao phó cảm tình cho bất kì ai, một là cô không muốn thử thách tình người, mặt khác cô cảm không cảm thấy mình dễ dàng gặp được người có cùng quan điểm.
Nếu như vì hôn nhân mà kết hôn thì đó là điều không thể, cô mới không muốn vứt bỏ cuộc sống tiêu sái tự do mà đi sống cuộc sống hôn nhân không có bất kì ý nghĩa nào. Nên biết rằng cho đến thập niên chín mươi ly hôn vẫn là một việc hết sức mất mặt, cô hà tất gì phải sa vào vũng bùn lầy này.
Cảm thán vận mệnh tốt đẹp của nữ chính một lần nữa, cô cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, nhịn không được nhắm mắt lại rồi ngủ say.
Khi tỉnh lại là bị hành lý của một bác gái đụng trúng nên mới tỉnh.
Ở thời đại này ngồi tàu hỏa cần phải có thư giới thiệu mới có thể mua được vé, ngoài ra biên độ di chuyển của dân cư tương đối ít, không phải là ngày lễ gì người trên tàu hỏa so với đời sau không tính là nhiều, chỉ là nhà ga mà tàu hỏa đường dài đi qua khá là nhiều, cho nên lượng người di chuyển tăng tăng giảm giảm, có lúc có ghế trống, có lúc lại không có, tất cả đều dựa vào vận may.
Chỉ thấy bác gái này nói với nữ chính và Trương Diễm Thu: “Cháu gái à, ngồi dịch vào trong để bác gái ngồi với, bác phải ngồi một ngày mới có thể đến trạm, bác già rồi, sức khỏe chịu không nổi.”
Lâm Ngọc Trúc sờ sờ chóp mũi, ừm, kịch bản bắt đầu rồi.
Vốn dĩ bác gái ngồi ở vị trí của cô, bác gái này mang đến cho nữ chính và Trương Diễm Thu không chỉ có mỗi chút ít tổn thương, mà là rất nhiều nỗi ám ảnh.
Bác gái là một người dẻo miệng, vừa lên xe đã hỏi này hỏi nọ, nói mãi không hết, mấy người đáp qua quýt mà cũng miệng lưỡi khô khốc, đều muốn cầm cốc nước đi lấy chút nước uống, sau đó bác gái thấy bọn họ lấy nước trở về, vỗ đùi một cái, nói không mang cốc nhưng cũng hơi khát rồi, ý là muốn mượn cốc của hai người uống chút nước.
Nói một câu khó nghe là quan hệ không tốt, làm gì có nữ sinh nào đồng ý dùng chung cốc nước với người khác chứ.
Sắc mặt của nữ chính và Trương Diễm Thu có chút không được tốt cho lắm, sau đó vẫn là nam chính giúp giải vây, lấy cốc nước của mình đưa cho bác gái mượn.
Sau đó suốt cả quãng đường cốc nước coi như là đồ dùng riêng của bác gái. Lúc ăn cơm bà ta lấy ra hành tây, còn có tương được bọc trong một loại lá màu xanh không biết tên, đúng là một bác gái thần kì.
Bác gái lấy hành tây chấm tương cùng với bánh ngô ăn ngon lành. Trên tàu hòa này vốn đã có một mùi kì lạ rồi, lại cộng thêm mùi hành với tương, suýt chút nữa thì khiến nữ chính nôn ra.
Trong sách không miêu tả kĩ biểu cảm của nam chính, chỉ là sau khi đến nông thôn, hội nữ chính không thấy anh ta dùng lại chiếc cốc đó một lần nào nữa.
Lâm Ngọc Trúc nhìn vào khuôn mặt thật thà chất phác đang nở nụ cười chen chúc trên ghế của bác gái, Lý Hướng Vãn và Trương Diễm Thu thì đang đáng thương ngồi chen phía trong.
Cô sờ sờ mũi, có lỗi quá có lỗi quá...
Quả nhiên sau khi bác gái ngồi được một lúc liền bắt đầu không ngừng hỏi xem các cô ấy người ở đâu làm việc gì, khi biết họ là thanh niên tri thức lại hỏi đang đi đâu.
Lâm Ngọc Trúc ngồi ở đối diện bác gái không tránh khỏi phải nói chuyện với bà ta vài câu, nhưng bác gái này thực sự quá nhiều chuyện rồi, Lâm Ngọc Trúc sáng nay dậy sớm bây giờ đã có chút mệt, sau đó lực bất tòng tâm bèn không nói gì nữa.
Nhưng không sao, bác gái tự mình ngồi kể chuyện trong nhà.