Đại kết cục quyển sách là nữ chính Lâm Hạnh đại nghĩa diệt thân, để nam chính tìm người bắt được nam phụ, sau đó nữ chính cùng nam chính sống hạnh phúc bên nhau suốt đời.
Từ sau khi biết mình xuyên sách, Khổng Yên vốn đã định điệu thấp làm người, rời xa nữ chính cùng nam phụ, thế nhưng mà.. Không có cách nào khác, cô thật sự là sống không nổi.
Trong sách ngày thứ hai khi Khổng Yên vừa xuống nông thôn bị cảm nắng, cô cũng chính là vào lúc này xuyên vào.
Mỗi sáng sớm còn chưa tới 5 giờ đã có người tới hô hào kêu đi làm việc, đối với phụ nữ như đàn ông, đối với đàn ông như gia súc, làm suốt một ngày đến khi toàn thân đều là mồ hôi còn không được tắm rửa thường xuyên, chứ nói gì đến chuyện mỗi ngày đều đói bụng.
Thật vất vả sống qua cái mùa hè, nào biết được mùa đông còn thảm hại hơn, phương bắc tháng 11 tuyết đã rơi, mỗi lúc đến tối đều lạnh không ngủ được, tay chân đều nứt da, ngứa ngáy vô cùng còn không dám gãi.
Vừa nghĩ tới năm nay mới là năm 1972, còn tận năm năm nữa mới khôi phục kì thi đại học, cả người cô đều thấy không ổn.
Thế là tìm cách giãy dụa để sống, đồng chí Khổng- từ trước đến nay tự nhận có cốt khí - Yên vì không chịu nổi đói, không chịu nổi lạnh nữa đã chạy đến trước mặt mẹ nam phụ trong sách, cũng chính là đương kim phu nhân của đại đội trưởng để tự tiến cử, muốn làm vợ của con trai bà!
Cho nên mới dẫn đến tình cảnh như bây giờ.
Cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cũng không biết đã qua bao lâu, Khổng Yên mới lần nữa tỉnh lại, thấy bên ngoài cửa sổ giấy đã sáng ngời, lòng khẽ động, cô tranh thủ thời gian ngồi dậy mặc quần áo.
Phía trên mặc áo bông hoa đỏ chót, phối với phía dưới là quần bông màu đen, nhìn cồng kềnh không chịu nổi. Tóc đã bốn ngày không gội, cô tuỳ tiện búi thành một búi.
Ai có thể nghĩ ba tháng trước cô vẫn là hoa khôi trường đại học, mà hiện tại bây giờ lôi thôi thành cái dạng này.
Khổng Yên khẽ thở dài, sau đó giả bộ vịn eo đi vào phòng bếp.
Phòng bếp ở phía đối diện, ống khói đã bốc lên khói trắng, vào phòng liền thấy ngay một cái bếp lò đất kiểu cũ, người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đang xào rau, vóc dáng cao cao to to, mặt tròn mắt nhỏ, sau gáy bện một bím tóc lớn, mặc trên người cái áo bông đầy bụi bẩn, đây chính là chị dâu cả của cô hiện tại- Tào thị.
Người ngồi trông lửa phía dưới là một người phụ nữ trung niên tầm bốn, năm mươi tuổi, mặt gầy , da hơi vàng, đầy vết chân chim, tóc cắt ngắn ngang vai, nhưng tinh thần tràn trề sức sống, đây chính là mẹ chồng cô.
Nhìn thấy Khổng Yên đi tới, mẹ Tống vốn còn đang bất mãn thì thấy cô vịn eo đi vào, mặt còn có vẻ khó chịu,hai mắt bà ta sáng lên, vội vàng đứng dậy.
Bà nhiệt tình bảo: " Con, đứa bé này cũng thật là sao dậy sớm thế? Con cũng không ngủ thêm tí nữa, đi rửa mặt trước đi, chờ một lúc mấy cha con bọn họ trở lại."
Khổng Yên giả bộ ngoan ngoãn khéo léo gật đầu đáp " Con biết rồi, mẹ"
Đã diễn kịch là phải diễn đến cùng, cô ra vẻ uỷ khuất, cúi đầu xuống thì thầm nói : " Con cũng đã nói muốn dậy sớm, nhưng anh Thanh Phong, anh ấy......"
Mẹ Tống nghe xong, cười híp cả mắt lại, vội vỗ vào tay cô, giọng dụ dỗ : " Thanh Phong còn trẻ, vừa kết hôn nên không hiểu chuyện, con cũng thông cảm cho nó. Để sau này mẹ sẽ khuyên nhủ nó, lát nữa mẹ sẽ chưng cho con quả trứng gà còn bồi bổ cơ thể."
Khổng Yên nghe xong mắt sáng lên, mục đích đã đạt được, cô ra vẻ hiểu chuyện nói: "Con cảm ơn mẹ, để con đi rửa mặt."
Cô quay người đi cầm chậu rửa mặt rồi đi nấu nước nóng.
Một bên đang nấu ăn Tào Thị trông thấy thế nhịn không được bĩu môi, cảm thấy cô em dâu mới cưới vào nhà này không thành thật lắm.
Khổng Yên vừa rửa mặt xong thì bên ngoài cổng truyền đến âm thanh, hẳn là cha chồng cùng Tống Thanh Phong đã về.
Quả nhiên, từ trong cửa nhìn ra, thấy hai người đầu đầy mồ hôi bước thẳng về phía phòng khách.
Tống Thanh Phong chính là nam phụ nguyên tác, vóc dáng không thấp, cao hơn một mét tám, nhưng không giống đàn ông phương Bắc cao lớn khoẻ mạnh, mà anh thuộc dạng cao gầy, mặt trắng nõn, bề ngoài có vẻ không làm được việc, mà ở cái thời đại tôn trọng lao động này, tất nhiên ngoại hình của anh ta căn bản không được con gái trong thôn hoan nghênh.