Trương Tiểu Phương bị lạnh tỉnh, tưởng rằng được cứu rồi.
Sau khi nhìn rõ ràng cảnh vật chung quanh, cô bối rối.
Vách tường có màu vàng đất, mặt đất cũng màu vàng luôn, phòng ốc rất thấp, từ mặt đất đến đỉnh xà nhà tam giác khoảng hơn hai mét ba, hai mét bốn. Trên nóc nhà là tấm gỗ, một vật trên cái giường gỗ giống như cái chiếu đan bằng cây lúa.
Phòng ốc như thế Trương Tiểu Phương đã nhìn thấy từ lâu rồi. Trong thôn, những người của viện dưỡng lão không con không cái sẽ ở kiểu nhà như thế. Trên cây lúa sẽ phết một lớp bùn, sau đó lát gạch trên bùn. Đây cũng là nhà ngói bùn trong truyền thuyết.
Từ sáu, bảy năm trước, quốc gia bỏ tiền xây nhà mới cho viện dưỡng lão, khỏi nói thôn các cô, mười dặm tám thôn cũng không tìm được phòng ốc như vậy.
Cô đến trang trại phong cách hoài cổ nào đó à?
Nhưng cũng không đúng.
Nơi cô ngồi rõ ràng cho thấy là giường. Nhà cô lại không ở sông Tùng Hoa vùng Đông Bắc, cũng không ở nơi đất vàng núi cao, đốt sưởi giường gì chứ.
Nông thôn mới nhà ai không có máy điều hòa không khí thiên nhiên.
Để xác định điều ấy, Trương Tiểu Phương bò đến bên cạnh dùng sức vỗ vách giường, cứng ngắc giống như tảng đá. Không phải giường đất ốp gạch sứ.
Xung quanh không có củi gỗ, có khả năng vị trí đốt dưới giường ở ngoài cửa.
Nghĩ đến đây, Trương Tiểu Phương lại đánh giá một phen, theo sát đầu giường chính là một cánh cửa màu xám. Cửa kia còn không bằng cửa nhà bếp mười năm trước của nhà cô, cũng không biết dùng bao nhiêu năm.
Bên trong trang trí càng đơn giản, một cái giường, một cái bàn vuông nhỏ và một cái tủ. Hai món đồ phía sau đen sì trông như đồ của thế kỷ trước.
Cửa sổ giống như dùng giấy dán lên. Dưới cửa sổ còn có một chồng đồ như tấm chăn. Hoa văn xinh đẹp, màu sắc sắc xanh xanh đỏ đỏ, hiện tại cũng chỉ có thể thấy ở giới thời trang.
Trương Tiểu Phương luôn cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ lạ.
Sắp xếp lại suy nghĩ từ đầu—— Cô nghỉ hè ở nhà rảnh rỗi không chuyện gì làm nên tìm tiểu thuyết xem. Nhìn thấy người vợ trước của nam chính trong văn án trùng tên trùng họ với cô, Trương Tiểu Phương cảm thấy thú vị —— cô lớn như vậy còn chưa gặp được người trùng tên trùng họ nào.
Khi còn bé có người từng bói cho cô, số cô bạc mệnh nên lấy tên đẹp sẽ không đè xuống được. Bà nội cô bèn đặt một cái tên xấu để cô sống lâu hơn.
Như bọn họ sau năm 2000 đều lấy tên kiểu "Tử Hiên, Tử Hàm". Cô tên Trương Tiểu Phương mặc dù có cảm giác thời đại, thế nhưng từ trường mầm non đến đại học cũng chưa từng gặp người cùng tên. Chưa bao giờ phải lo giáo viên gọi bạn nam tên "Trương Tử Hiên" trả lời câu hỏi, bạn nữ tên "Trương Tử Huyên" đứng lên.
Từ trong văn án, Trương Tiểu Phương thoáng đoán được người vợ trước này của nam chính nhất định là bia đỡ đạn ác độc nhưng vẫn không nhịn được ấn vào đọc thử.
Trong truyện, nam chính Phương Kiếm Bình là thanh niên trí thức xuống nông thôn, trẻ trung sức sống, khuôn mặt bảnh bao, vai rộng eo thon, con gái bí thư chi bộ thèm thuồng nên mới đánh ngất khiêng về nhà.
Nam chính liều chết không theo, gia đình bí thư chi bộ thôn uy hiếp anh khi nào có bé con với con gái mình thì thả anh trở về thành phố.
Ba năm ôm hai, gia đình bí thư chi bộ thôn lại dùng đứa nhỏ uy hiếp anh. Sợ anh bỏ chạy, khôi phục thi đại học cũng không cho anh tham gia. Cuối cùng ép cha mẹ nam chính dẫn công an đến cứu người.
Câu chuyện của vợ trước đến đó cũng chưa xong.
Sau khi Phương Kiếm Bình trở về thành phố, vợ trước không cam lòng mà vào thành phố tìm anh.
Cô gái thôn quê chưa từng vào thành phố, chớ nói chi là đến thủ đô ngàn dặm. Không hiểu quy tắc, lúc xe lửa dừng giữa chừng hiếu kỳ chạy đến, kết quả bị những xe lửa khác va vào máu thịt lẫn lộn, thê thảm chết đi.
Nam chính Phương Kiến Bình thoát khỏi gia đình vợ trước như giao long gặp nước, thi đậu đại học, đi vào con đường làm quan, con đường làm quan thênh thang, thăng nhanh như gió.
Trong tiểu thuyết còn nhắc tới nam chính Phương Kiếm Bình rất thích ngành kỹ thuật. Bởi vì gia đình vợ trước hiếp đáp người như thế, nam chính mới quyết định dấn thân vào quan trường đánh hổ đập ruồi. Đặc biệt là con ruồi hà hiếp dân chúng khó khăn như bí thư chi bộ thôn.
Trương Tiểu Phương đang xem hăng say, nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần.