Cao Tố Lan đột nhiên dừng lại, không phải là bị anh khuyên nhủ mà là sợ con gái lại làm gì ngu ngốc, khiến Phương Kiếm Bình sợ tới mức tình nguyện ngồi tù cũng không muốn cưới cô.
Trương Tiểu Phương xua tay: “Được rồi, nói thật cho mọi người biết vậy. Vừa rồi con nói thích Phương Kiếm Bình ở trước mặt công an chỉ là để lừa bọn họ mà thôi.”
Ba người đột nhiên chuyển hướng nhìn về phía cô, đều nghi ngờ bản thân đã nghe lầm rồi.
Trương Tiểu Phương vừa rồi đã cân nhắc một lúc lâu, cảm thấy chuyện của cô và Phương Kiếm Bình có thể lấy lùi làm tiến.
Vì thế tiếp tục nói: “Nếu con không nói như vậy thì người trong thôn và Đoạn Y Nhiên kia chắc chắn sẽ bắt Phương Kiếm Bình cưới cô ta. Nhưng dựa vào cái gì chứ? Hơn nữa, anh ta suốt cả một đêm không trở về là do con làm hại. Muốn kết hôn thì cũng là con cưới Đoạn Y Nhiên.”
Cao Tố Lan đau đầu: “Con cưới cái gì mà cưới?”
Cha Trương nhắc nhở: “Con gái à, con là một người phụ nữ.”
Trương Tiểu Phương chớp đôi mắt ngây thơ hỏi: “Nữ thì không thể cưới nữ à?”
Hô hấp của cha Trương hơi dừng lại, trong lòng tràn ngập cảm giác bất lực.
Phương Kiếm Bình vốn dĩ còn đang cảm thấy cô trở nên thông minh hơn, còn biết lừa gạt công an nữa. Nhưng nghe được câu nói cuối cùng thì vừa muốn thở dài lại vừa buồn cười, sao cô lại có thể thú vị như vậy chứ.
Cao Tố Lan đã không muốn nói chuyện thêm nữa, sợ bị con gái nhà mình nghẹn chết.
Trương Tiểu Phương còn cố ý hỏi: “Thật sự không thể sao? Vậy phải làm sao bây giờ?” Cô nhìn về phía Phương Kiếm Bình.
Nếu phải chọn một thì Phương Kiếm Bình tình nguyện chọn Trương Tiểu Phương. Ít nhất cô còn giữ lời hứa của mình, thực sự đã giải thích với cha mẹ của cô. Trước mặt công an cũng đã giúp đỡ anh và có điểm mấu chốt trong lòng.
Lúc trước, bọn anh không phát sinh chuyện gì cả, Phương Kiếm Bình nghĩ rằng Trương Tiểu Phương là một cô ngốc không hiểu gì. Nhưng thông qua cuộc nói chuyện giữa cô và Vương Thu Hương thì anh biết là cô hiểu hết. Nhưng cô chỉ cởi bỏ quần áo của anh mà thôi, hoàn toàn không cứng rắn ép buộc anh làm gì cả.
Đâu giống như Đoạn Y Nhiên, ở nơi màn trời chiếu đất mà còn dám làm như vậy.
Phương Kiếm Bình hỏi bí thư chi bộ của thôn, cha Trương: “Chú Trương, còn có biện pháp nào khác hay không?”
Cha Trương nhìn về phía đông xem xét một chút: “Trừ phi gia đình Vương Thu Hương sẽ giữ bí mật.”
Trương Tiểu Phương không khỏi kêu lên: “Bảo bà ta giữ bí mật thì con thà cưới Đoạn Nhất Nhiên còn hơn.”
Phương Kiếm Bình: “Đoạn Y Nhiên.”
“Cũng không khác nhau lắm.” Trương Tiểu Phương không quan tâm nói: “Không quan trọng.”
Phương Kiếm Bình suy nghĩ lại một chút, cũng thấy đúng: “Chú, cháu cũng cảm thấy muốn cho Vương Thu Hương giữ bí mật thì có chút khó khăn, trừ phi cho nhà bà ấy một nửa lương thực của nhà chú.”
Trương Tiểu Phương: “Còn phải cho từ năm nay sang năm khác.”
Phương Kiếm Bình gật đầu.
Cha Trương và Cao Tố Lan nhìn nhau, đồng chí Tiểu Phương này có ý gì vậy, muốn kết hôn với Tiểu Phương nhà mình à?
Cao Tố Lan hỏi: “Đồng chí Tiểu Phương:---”
“Thím, cứ gọi cháu là Kiếm Bình đi.”
Cao Tố Lan cũng cảm thấy cách xưng hô kia không được tự nhiên: “Kiếm Bình, không bảo Vương Thu Hương giữ bí mật thì chậm nhất là đến tối nay, tất cả mọi người trong thôn từ già đến trẻ đều sẽ biết Tiểu Phương và cháu nằm cùng một chỗ, không mặc gì cả.”
Trương Tiểu Phương cảm thấy vở kịch này khá hấp dẫn, liền bật người lên nói thêm một câu: “Bao gồm cả con chó vàng ở đầu thôn nữa.”
Cao Tố Lan trừng cô: “Còn cảm thấy rất vinh quang hả, có phải hay không?”
Trương Tiểu Phương cũng nghiêm túc suy nghĩ.
Cha Trương nhéo lỗ tai của cô rồi nói: “Còn dám nghĩ nữa hả? Trương Tiểu Phương ơi là Trương Tiểu Phương, con là:---”
“Chú!” Phương Kiếm Bình đau đầu, hai vợ chồng này có tật xấu gì vậy, sao cứ thích động tay động chân như thế.
Đầu của Trương Tiểu Phương lúc thì thông minh lúc thì ngốc nghếch, không phải là do hai vợ chồng già này đánh nên mới vậy chứ.