Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 80: Cô Vợ Trẻ Xinh Đẹp

Chương 12:

Chương 12:

Phó Lê đẩy Phó Đào đang nắm cánh tay của mình ra: “Buông ra.”

Phó Đào nổi giận, lạnh nhạt cái gì, sau này sẽ khiến mày đẹp mặt!

Cô ta ôm cánh tay vui vẻ cười nói: “Cha sắp xếp cho chị chuyện hôn nhân cùng với anh Trần Viễn đầu thôn, anh ta năm nay ba mươi mấy, trong nhà còn có hai đứa con, người lớn lên vừa gầy vừa nhỏ, mặt trông giống mặt lừa…”

“Chị, chị vui không?”

Nhân lúc cô không có ở nhà, vậy mà Phó Quý lại định đoạt hôn nhân của cô cùng với Trần Viễn!

Cô biết đồ con rùa Phó Đào này không dễ dàng buông tha cô như vậy, nhưng cô nói cha mẹ chắc chắn không tin.

Phó Lê suy nghĩ một chút, cô nhấc mí mắt chậm chạp nói: “Thấy cô cao hứng vui vẻ như vậy, tôi còn tưởng rằng người phải gả là cô đó.”

Phó Đào giả vờ cười: “Em đây là vui mừng thay chị, nhân duyên tốt như vậy chị có đốt đèn lồng cũng tìm không ra.”

Phó Lê đẩy cô ta ra đi vào bên trong, giọng nói nhàn nhạt: “Nhân duyên tốt đẹp như vậy tặng cho cô, cô muốn không?”

Phó Đào cũng không thèm đóng kịch, trợn trắng mắt nói: “Tôi cũng không thể cướp của chị, đây là cha đặc biệt chọn cho chị.”

Phó Lê không nói chuyện, Vương Phân Ni ở trong phòng thấy hai người bọn cô, cực kỳ vui vẻ: “Phó Lê, cha con đã quyết định cho con việc hôn nhân rồi, chính là Trần Viễn ở cửa thôn, lễ hỏi là cái số này!”

Vương Phân Ni lắc nón tay, kích động đến mức mặt cũng đỏ lên: “Người ta cho con lễ hỏi cao như vậy, của hồi môn nhà chúng ta cũng không thể keo kiệt, mẹ làm cho con một cái áo mới, rồi mua thêm cái chăn đỏ thẫm biết không?”

Phó Lê nghe xong lời này, trong lòng nhúc nhích, sau đó cười thẹn thùng: “Được ạ, tất cả nghe theo mẹ.”

Trong lòng Phó Đào giật thót, đau lòng vì 50 đồng tiền kia, đó chính là tiền riêng mà cô ta tích cóp suốt nửa năm đó.

Mắt không thấy tâm không phiền, cô ta không thèm nghe hai mẹ con người ta lời đi nói lại nữa, xoay người đi tìm Thúy Bình để thương lượng chuyện nhà anh họ của cô ta.

Vương Phân Ni lấy tiền cùng với vải dệt, Phó Lê đi theo phía sau bà hỏi: “Mẹ, có phải con sắp bị gả rồi không?”

Trước khi con gái xuất giá, không cần làm việc trong nhà và lắc lư bên ngoài, tốt nhất là nên ngoan ngoãn đợi ở nhà làm miếng độn giày, hay làm vớ gì đó.

Vương Phân Ni cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đương nhiên rồi, trong khoảng thời gian này con nên ngoan ngoãn ở nhà, dưỡng cho trắng nõn cả mặt và tay chân đi.”

Phó Lê ngoãn ngoãn đồng ý, trong lòng như nở hoa.

Cuối cùng cô cũng không phải bị tra tấn bởi giọng nói ma quái thúc giục cô làm việc nhà của Vương Phân Ni nữa rồi.

Vương Phân Ni nhìn khuôn mặt trắng nõn vừa ngoan lại vừa mềm của cô, lúc nhìn bà đôi mắt cô ngập nước, khiến cho bà nhìn đến mềm lòng vài phần.

Đây là con gái mà bà nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn đó, nhanh như vậy đã phải gả cho người ta.

Bà chua xót nói: “Quần áo mới, vải dệt và bông ở chỗ này, con lấy về tự mình làm đi, ngày mai lúc con vào trấn mua chăn cũng được, mẹ tự cho con hai đồng tiền, con thấy thiếu gì thì mua đi.”

Phó Lê cười mềm mại: “Tất cả nghe theo mẹ.”

Vương Phân Ni bị nụ cười của cô làm cho đau lòng, lại cho cô hai thước vải bông màu trắng, dặn dò cô làm cho tốt áo mặc bên trong.

Phó Lê ôm vải dệt trở về phòng của mình, vật liệu may mà Vương Phân Ni tích cóp đa số đều là nguyên liệu do quần áo của Phó Dụ và Phó Đào dư lại, có hai cuộn vải màu xám thích hợp làm áo bông bên trong, một cuộn màu trắng sọc xanh thích hợp làm áo khoác áo bông, trông cũng có thể làm ra một cái áo bông mới.

Vải bông mịn làm áo trong, vải mềm màu xanh làm vớ.

Quả thật thay đổi từ đầu đến chân, Phó Lê cười vui vẻ.

Không ngờ ngoan ngoãn chấp nhận hôn sự còn có nhiều chỗ tốt như vậy, cô nhận lấy năm đồng tiền, hai đồng tiêu vặt, dư lại ba đồng là tiền mua chăn.

Giấu tiền xong, Phó Lê cẩn thận suy nghĩ nên làm thế nào để giải quyết hôn sự này.

Bên cha mẹ này không thể nói thông, lệnh của cha mẹ lời người mai mối cô không muốn gả cũng phải gả.

Hơn nữa cha đã quyết định hôn sự xong rồi, sẽ không nghe cô mà hoàn tiền lại, bởi vì ông luyến tiếc một trăm đồng tiền kia.

Vậy thì cũng chỉ có thể đi tìm Trần Viễn… Nhớ đến khuôn mặt khiến người ghê tởm của Trần Viễn, vải dệt trong tay Phó Lê đều bị cô nắm chặt.

Cô chậm rãi vuốt phẳng vải dệt, Trần Viễn cũng dễ đối phó… Hắn ta có cái nhược điểm không muốn người khác biết, chỉ cần bắt chẹt được nhược điểm của hắn ta thì có thể khiến hắn ta không thể không nghe lời.

Huống chi giờ cô có sức mạnh mà đời trước mình không có, cô có thể thoát khỏi tên cặn bã kia dễ như trở bàn tay.

*

Ban đêm, trăng sao thưa thớt.

Ban đêm của mùa đông tới sớm, còn chưa đến 7 giờ trời đã tối, Phó Đào cũng không biết đi đâu chơi rồi còn chưa thấy trở về.

Phó Lê bỏ kim chỉ xuống, tắt lửa đèn dầu, vì để tiết kiệm điện mà mẹ không cho cô bật đèn.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch