Phó Quý vẫn hơi phân vân: “Nhưng, mày cũng biết bệnh tình của chị gái mày rồi đó, sau này lỡ nhà thằng đó đổi ý thì sao?”
Phó Đào bảo đảm nói: “Trần Viễn đã có một trai một gái, nào còn để ý tới chuyện sinh nở nữa.”
Mặt mày Phó Quý giãn ra, vậy thì được.
Phó Đào thấy ông ta cũng hơi mủi lòng, cố gắng thuyết phục: “Cha, anh cả còn đang chờ sính lễ rước dâu đó, lúc đó lấy vợ sinh cho cha một đứa cháu trai mập mạp”.
Nghĩ tới cháu trai, vẻ mặt của Phó Quý lập tức háo hức hơn, ông ta cười nói: “Nghĩ kỹ thì đúng là một mối tốt.
Có điều sao mày biết chuyện này? Thằng đó muốn cưới chị gái mày, sao nó không tìm bà mối mà tìm mày?”
Phó Đào bị tra hỏi thì ánh mắt hoảng hốt, xấu hổ cười nói: “Anh ta sợ cha chướng mắt nên gọi bà mối ra nói chuyện với con trước để con về nhà hỏi cha.”
Mặt Phó Quý trầm xuống: “Con nít con nôi như mày bớt lo chuyện bao đồng đi, đỡ phải để người ta bàn ra tán vào.
Mày cũng không còn nhỏ nữa...”
Ông ta đánh giá Phó Đào, cô ta có đôi mắt thanh tú ưa nhìn, trong mắt ông ta lộ ra vẻ hài lòng, tùy rằng dáng dấp của Phó Đào không đẹp lắm, nhưng khá khỏe mạnh, lại có thể sinh con, qua hai năm nữa có thể đổi được sính lễ tầm khoảng hai trăm đồng!
Phó Đào dò xét vẻ mặt của ông ta, biết ông ta đang tính toán lên người mình, trong lòng ghê tởm muốn chết, thầm nghĩ gia đình của nữ chính này cũng cực phẩm thật!
*
Đêm đen như mực, bầu trời đầy sao.
Mặc dù ao nhà họ Lý đã kết nối đèn điện, nhưng không có nhà nào dám mở.
Tiền điện đắt cắt cổ, bật điện tốn kém, thà đi ngủ sớm còn hơn.
Phó Đào mò mẫm đường đi trong bóng tối, cô ta đến nhà họ Trần, đi vào từ sân sau có hàng rào tre, gõ gõ khung cửa sổ.
Vài phút sau, cửa gỗ đằng trước nhà kẽo kẹt một tiếng mở ra, giọng nói của Trần Viễn khàn khàn: “Vào đi, bọn trẻ trong nhà ngủ rồi.”
Phó Đào nhìn quanh bốn phía rồi lách mình vào phòng Trần Viễn.
Vừa mới vào phòng, cánh tay của cô ta bị túm chặt ngay lập tức, sau đó gã đàn ông ép cơ thể cô ta vào khung cửa gỗ, một bạt tai giáng xuống: “Con mẹ nó cô còn dám tới!”
“Bốp” một tiếng, mặt Phó Đào sưng đỏ, năm dấu ngón tay hằn rõ lên mặt cô ta, đau đớn truyền tới khiến cô ta phải hét lên.
Bàn tay to của Trần Viễn bịt mồm Phó Đào lại, giọng điệu hung ác: “Đừng có hét, đưa người tới gả cho tôi không phải là con chị cô, mà là cô!”
“Hiểu chưa?” Hắn ta vỗ mặt Phó Đào ra giọng uy hiếp.
Phó Đào bật khóc vì đau đớn, cuống quít gật đầu.
“Ách xì, ách xì, ách xì” Trần Viễn hắt xì ba cái liên tiếp, phun nước miếng đầy mặt Phó Đào mới ghét bỏ mà thả cô ta ra, tự mình ngồi vào cạnh bàn, ánh mắt hung ác nham hiểm đánh giá Phó Đào từ trên xuống dưới.
“Lần trước cô không nói thật với tôi đúng không, Phó Lê không những biết bơi mà sức lực vô cùng lớn! Hại cánh tay ông đây bị trật khớp, trên bụng cũng bị con ả đê tiện kia đá cho sưng phù lên!”
“Ách xì” hắn ta nói rồi lại hắt hơi, cầm lấy khăn tay màu đen lau nước mũi, rõ ràng là bị cảm vì nước lạnh.
“Cô còn có mặt mũi tới tìm tôi, sao nào, muốn trả nợ thay chị gái cô à?”
Ánh mắt Phó Đào hoảng sợ, cuống quít lắc đầu, cô ta ghê tởm đến mức chỉ muốn ói ra.
Trần Viễn khẽ cười một tiếng: “Dù lấy cô trả nợ tôi cũng chướng mắt, cũng không biết soi cái bản mặt trong vũng nước tiểu mà xem chính mình có đức hạnh gì.”
Phó Đào giận dữ trừng mắt nhìn hắn ta.
Trần Viễn vẫn đang cười: “Nói đi, lần này nghĩ ra cách gì cho tôi rồi?”
Tâm tư của con nhóc này rất độc ác, một lòng một dạ làm mọi cách để chị gái nó phải gả chồng, thủ đoạn không mấy vẻ vang.
Nhưng hắn ta phải học cho thật kỹ.
Phó Đào bụm mặt oán hận: “Phó Lê không thể sinh con, sáng mai anh tới nhà cầu hôn đi, phải nói gần nói xa bản thân đã có hai đứa nhỏ, không muốn đẻ thêm nữa, cha tôi nhất định sẽ gả chị ta cho anh.”
Trần Viễn nghe được lời này, ánh mắt bỗng chốc u ám, không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt khó coi kinh khủng.
Hắn ta hừ lạnh một tiếng: “Không thể đẻ thì tao cưới về làm gì?”
Phó Đào kiên nhẫn nói: “Mặc dù không thể sinh con nhưng gương mặt của chị ta rất đẹp, dáng người cũng tạm được.”
Suy nghĩ vài phút, Trần Viễn bị thuyết phục, không thể sinh con thì không sinh, dù sao thứ hắn ta coi trọng là khuôn mặt, cộng thêm tính tình nhu nhược để dễ bề thao túng.
“Được, coi như tôi xui xẻo bị cô tìm tới cửa, cưới thì cưới!”
Phó Đào nghe câu này của hắn ta, chửi thầm trong bụng, rõ ràng chính hắn ta nhìn chằm chằm Phó Lê, ánh mắt như sói đói nhìn miếng thịt, nếu không cô ta cũng đâu thèm tới tìm hắn.
Lúc này lại bảo cô ta ép cưới!
Cô ta lạnh lùng nói: “Còn nữa, anh cũng phải bỏ ra một trăm đồng tiền sính lễ.”
Trần Viễn cau mày, lập tức đáp trả: “Một trăm đồng đổi lấy con gà mái không biết đẻ trứng! Nhà cô thèm tiền đến điên rồi à?”