Hành động này của Thẩm Lâm Xuyên hoàn toàn xuất phát từ bản năng, nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của đám bạn, anh giải thích một cách cộc lốc︰ "Trên đó có nước miếng của tôi."
"Hả, đây có cái gì ghê gớm? Tôi còn chê cậu sao?" Tôn Triêu Dương tin là thật, nói xong lại kiên nhẫn đưa thìa tới.
Thẩm Lâm Xuyên ︰ ". . ."
Nhiều lần kiềm chế xúc động muốn đẩy đối phương ra, Thẩm Lâm Xuyên trơ mắt nhìn miếng khoai tây yêu dấu của mình rơi vào trong thìa của đối phương.
"Ha ha, để cho tôi nếm thử khoai tây này có vị gì, lại có thể để cho A Xuyên chúng ta ăn ngon lành như vậy?" Tôn Triêu Dương cười nói xong, liền bỏ khoai tây vào trong miệng, sau đó cả người cũng ngây ngẩn. Cậu ta chỉ cảm thấy khoai tây này vừa vào trong miệng là tan ra ngay, trong đầu phảng phất có thiên sứ cánh nhỏ đang bay múa, còn có âm nhạc du dương vang vọng bên tai.
Tôn Triêu Dương rất lâu sau mới quyến luyến không thôi nuốt xuống miếng khoai tây đã mềm nhũn trong miệng, không nhịn được thở dài nói ︰ "Mẹ ơi! Khoai tây này ăn thật là ngon? !"
Nói xong cậu ta lại nhìn vào trong chén của Thẩm Lâm Xuyên, bi thương cầu xin Thẩm Lâm Xuyên chia cho cậu ta một chút thịt kho. Thẩm Lâm Xuyên bị cậu ta mè nheo đến không có biện pháp, chỉ có thể dùng thìa chia miếng thịt kho còn lại thành hai nửa, chi cho Tôn Triêu Dương một nửa.
Làm anh em tự nhiên không thể bên nặng bên nhẹ, Thẩm Lâm Xuyên nhẫn nhịn đau lòng, cho Trần Lập và Diêm Túc mỗi người một miếng khoai tây và nửa quả trứng gà.
Hộp cơm chỉ có chút xíu, nhưng ăn chỉ được một nửa, à không thậm chí một nửa!
"Thật là ngon!" Trần Lập mới vừa rồi nhìn thấy ánh mắt qua lại của Tôn Triêu Dương và Thẩm Lâm Xuyên, cậu ta vốn cảm thấy biểu hiện của bọn họ có chút khoa trương, nhưng sau khi cậu cũng được ăn khoai tây thì mới biết cái gì gọi là ngon.
"Ăn ngon." Đến Diêm Túc luôn ít nói cũng không nhịn được mà mở miệng khen một câu.
"Các cậu có khen nữa cũng vô ích, không chia cho các cậu nữa." Thẩm Lâm Xuyên nói xong liền lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai, ăn sạch sẽ toàn bộ phần thức ăn còn lại.
Tôn Triêu Dương chưa thỏa mãn mà liếm miệng một cái rồi lại cúi đầu ăn thịt kho trong chén, nhưng thịt kho vừa rồi ăn còn cảm thấy ngon thì lúc này ăn vào lại như nhai sáp. So sánh với thịt kho non mềm thơm phức vừa rồi thì miếng thịt này lại vừa khô vừa cứng, rõ ràng đều là thịt lợn kho nhưng mùi vị lại khác nhau một trời một vực.
Tôn Triêu Dương bỏ đũa xuống, ôm lấy Thẩm Lâm Xuyên, kêu rên ︰ "A Xuyên! Anh Xuyên của em! Anh mau nói cho em biết, hộp cơm này từ đâu ra thế?"
Lần này Tôn Triêu Dương có đánh chết cũng sẽ không nói đến người mẹ kế kia, người phụ nữ kia mười ngón tay không dính nước, cho dù muốn xuống bếp làm bữa ăn ngon để lấy lòng Thẩm Lâm Xuyên thì cũng tuyệt đối không làm được thức ăn đủ sắc đủ vị như thế.
"Tôi. . ." Thẩm Lâm Xuyên đang muốn mở miệng lại bị tiếng ồn ào cách đó không xa cách đứt.
Anh quay đầu nhìn thì thấy Hứa Cẩm Vi còn chưa ăn xong thì hộp cơm đã bị người khác đổ, cũng may thịt đã ăn xong rồi, rơi ở dưới đất chẳng qua chỉ là là khoai tây và một chút xíu nước canh bốc lên mùi thơm đậm đà, anh nhìn thức ăn rơi trên đất kia, đau lòng không thôi.
—— Mấy thứ đó ăn ngon biết bao nhiêu chứ!
Anh làm một người ngoài cuộc còn đau lòng như vậy, Hứa Cẩm Vi là người sở hữu hộp cơm đó thì trong lòng phải đau đớn đến tột cùng. Cô lạnh mặt, nhìn hộp cơm bị hất đổ trên mặt đất, ngước ánh mắt âm trầm nhìn về phía Từ Giai Ny.
Từ Giai Ny bị cô nhìn mà chột dạ, ra oai phủ đầu, cao giọng nói, "Hứa Cẩm Vi, cậu cái đồ không biết xấu hổ! Cầm hai miếng khoai tây đổi thịt bò của Lâm Lâm, Lâm Lâm là nể tình cậu là chị họ nên mới nhẫn nhịn cậu như vậy chứ tôi thì không dễ dàng để cậu ăn hiếp đâu!"
Mới vừa rồi Hứa Cẩm Vi mở nắp hộp cơm ra, ánh mắt Từ Giai Ny trợn to muốn rớt ra ngoài, hai miếng thịt lớn còn có một quả trứng gà cùng mấy miếng khoai tây ngon mắt làm cho cô ta thấy thèm thuồng. Lục Lâm Lâm tự nhiên cũng cảm thấy rất hứng thú, liền đề nghị dùng thịt bò đổi một miếng thịt kho của Hứa Cẩm Vi. Thời đại này, thịt bò mắc hơn thịt lợn nhiều, thịt bò Lục Lâm Lâm mang tới vẫn là lúc cha cô ấy đi công tác cố ý mua từ tỉnh khác đem về, mỗi một miếng đều cắt thật dày, vô cùng no đủ, dưới cái nhìn của Từ Giai Ny, một khối thịt kho của Hứa Cẩm Vi hoàn toàn là dư sức.