“Đại đội trưởng Hàn, đội ngư nghiệp Đông Hải các anh là đội ngư nghiệp lớn nhất vùng lân cận chúng ta, mấy chục con thuyền mà. Phía trên cảm thấy các anh làm tốt lắm, lại phê chuẩn ba chiếc thuyền to xuống, các anh đủ nhân thủ không? Không bằng thế này đi, cho bọn tôi thuyền cũ của các anh, không cho không đâu, bọn tôi sẽ lấy thứ khác đổi.”
Hàn Viễn Chinh cười ha ha, giống như kỹ năng hoa màu không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không bán điền sản nhà mình, đám lão ngư dân như bọn họ sao có thể bán đi thuyền đánh cá có thể lái được? Còn không đủ nhân thủ lại càng vô nghĩa, thuyền đánh cá nhỏ hai người thay phiên là được, thuyền đánh cá cỡ trung thông thường tối đa là ba đến năm người. Giống như thuyền đánh cá cỡ to mới phê chuẩn, xem như nhân thủ nhiều, nhưng cùng lắm là bảy tám người mà thôi, sao có thể không đủ?
Hao phí chút mạnh mẽ từ chối đám người này, nhưng vấn đề phân chia nhân thủ thế nào, Hàn Viễn Chinh rất đau đầu.
Mỗi người đều muốn lên thuyền đánh cá mới, nhưng luôn có ít vị trí như vậy…
Lại một buổi sáng, truyền tới tin lựa chọn công bằng.
Đương nhiên không phải nhét mấy người có năng lực nhất trong đội ngư nghiệp lên thuyền mới hết, mà trong đám thuyền trưởng mỗi con thuyền nhỏ chọn người tốt nhất, lại chọn lái chính lớn nhất, sắp xếp theo thứ tự xuống. Bằng không, nếu thực sự chọn lựa hết, quay đầu gặp phải sóng gió gì, mọi người trên thuyền sẽ luống cuống!
Cứ như vậy, thi đấu chọn lựa tiến hành oanh liệt trong đội ngư nghiệp.
Cũng rất trùng hợp, mấy ngày sau đúng lúc có gió nổi lên, nghe nói là cơn bão nhỏ tới. Thuyền đánh cá lúc trước chưa về cảng đều lục tục lại gần bờ, tất cả mọi người đều tràn ngập hứng thú vì chọn lựa làm chạy nước rút cuối cùng.
Lẽ ra chuyện này không liên quan tới Lưu Tú Hồng, nhưng mà đội nông nghiệp bận rộn muốn chết, cho nên cô chủ động đăng ký, hỗ trợ bên kia. Dù sao chuyện khác không biết, giúp đỡ đẩy xe đưa lương thực cô vẫn có thể làm được.
Kiếm công điểm là phụ, quan trọng nhất vẫn là cô không muốn nghe xung quanh nói chuyện lựa chọn.
Duy nhất khiến cô cảm thấy may mắn chính là, cuối cùng chị cả cô không rảnh tới lải nhải ép buộc cô, bởi vì chồng chị cả sắp lên thuyền đánh cá mới.
Chỉ mất hai ngày, kết quả đã có.
Lưu Soái Hồng tràn ngập hứng thú tới nói với em gái: “Anh rể em được chọn, đợi trận bão này qua, anh ấy sẽ lên thuyền đánh cá mới!”
“Vậy thì tốt, như vậy anh ấy có thể mang thêm cá về nhà.” Lưu Tú Hồng sắp xếp đồ ăn lĩnh về nhà, nửa năm nay vì cô chủ yếu đặt tinh lực lên người con trai út Kiệt Kiệt, kiếm công điểm cũng không nhiều. Cho dù sau đó nghiến răng kiên trì mấy ngày cũng phải tính tiếp, lương thực có được cũng khó cho cô ăn sáu bảy phần no.
Hai đứa bé đều còn nhỏ, cho dù trong đội giải quyết chuyện lương thực và tiền bạc, nhưng vẫn không đủ.
Hơn nữa ngoại trừ lương thực ra, bó củi, dầu muối còn cần tốn tiền mua. Những chi tiêu linh tinh hàng ngày khác cũng không ít, cho dù quần áo có thể lấy quần áo cũ từ chỗ con trai Lưu Soái Hồng mặc, nhưng giày vẫn phải mua.
Cô còn phải thỉnh thoảng nấu trứng bổ sung dinh dưỡng cho con trai, lại qua hai năm Hào Hào cũng nên đi học, cho dù học phí không tính là cao, tóm lại vẫn phải gom tiền bạc, tránh cho đến lúc đó cần dùng tiền, trực tiếp luống cuống.
Những việc vặt trong cuộc sống này, mới đầu cô không cần quan tâm.
Thứ nhất, mỗi tháng chồng đều có tiền lương, đủ ứng phó chi tiêu hàng ngày.
Thứ hai, hiệu quả và ích lợi ở đội ngư nghiệp không tệ, cuối năm hàng năm sẽ phát một chút chia hoa hồng, số tiền này có thể dùng để mua quần áo mới cho đám nhỏ, mua ít trứng thịt bình thường không nỡ ăn, bồi bổ bản thân. Số tiền còn lại có thể cất đi, chuẩn bị cho tình huống trong tương lai.
Thấy vẻ mặt em gái u sầu, Lưu Soái Hồng không cần đoán cũng biết cô đang u sầu chuyện gì, đặt vui sướng trong lòng sang một bên, lại nhắc lại lần nữa, muốn cô nhanh bỏ lại mọi thứ về nhà mẹ đẻ tái giá đi.
“Chị cả, chị lại nói chuyện này em sẽ thực sự tức giận.” Cho dù Lưu Tú Hồng biết người nhà mẹ đẻ không có ác ý, thực sự nói một vài lần thì không sao, nói nhiều lần thì hơi quá đáng: “Chỉ cần em vẫn còn một hơi, em tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hai đứa bé!”
Vẻ mặt Lưu Soái Hồng khó xử, thái độ của em gái cô ấy thấy rõ, nhưng cô ấy thực sự không có biện pháp lý giải cách làm của em gái, chần chừ một lúc lâu, cô ấy chuyển đề tài: “Lúc trước chị nghe mẹ chồng chị nói, đối tượng chú em chị nhìn trúng có kỹ thuật dệt lưới không giống chúng ta, tốc độ rất nhanh. Chúng ta cần xuyên cắm ít nhất hai bộ mới hoàn thành, cô ấy một bộ đã thành.”