Lưu Tú Hồng để con trai út ngoan ngoãn ngồi trên ghế, cô thì mở thùng gạo ra nhìn, gạo chỉ còn một tầng mỏng. Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể múc một ít, lại cầm khoai đỏ thẫm đi gọt cắt khúc.
Ban đầu, cô thực sự không cảm thấy cuộc sống quá khổ cực, chồng là đội viên của đội ngư nghiệp ra biển, mỗi tháng đều có thể lấy 8 đồng tiền lương và phiếu 40 cân lương thực, mỗi lần ra biển về còn có thể mang ít tôm cá cua, cho dù chỉ là cá nhỏ nửa sống nửa chết, cũng có thể cải thiện đồ ăn trong nhà.
Hiện giờ chồng mới mất hơn nửa tháng, mọi thứ trong nhà đều im lặng xảy ra biến hóa.
Lưu Tú Hồng vừa nhóm lửa nấu cháo khoai lang, vừa không nhịn được nhìn ngọn lửa trong bếp ngẩn người.
Thực ra những lời chị cả nói cô đều nghe trong tai, cô biết những ngày tiếp theo sẽ rất gian nan, cũng hiểu rõ nếu cô tái giá cuộc sống sẽ thoải mái hơn nhiều. Hơn nữa giống như lời chị cả nói, mẹ chồng cô không quan tâm, miệng cũng phao tin rất lợi hại, cũng sẽ thực sự mặc kệ hai đứa nhỏ, nhưng cho dù thế nào, cô không thể tàn nhẫn nổi.
Mùi thơm của cháo khoai lang chậm rãi lan tỏa trong không khí, Lưu Tú Hồng hoàn hồn, vừa giảm nhỏ lửa, vừa đứng dậy cầm bát đũa chuẩn bị múc cháo: “Sau này khó khăn tới mấy, cũng phải tìm cách vượt qua.”
Những lời này thay vì nói với con trai út, không bằng nói cô đang cổ vũ mình.
Một lát sau, cô múc ba bát cháo, hai bát đều là gạo trắng, một bát khác liếc mắt một cái nhìn lại đều là khoai lang như nhũn ra. Vì thời tiết quá nóng, cô để cháo lên bàn, định nguội rồi lại ăn.
Nhân lúc này, cô rửa sạch mặt và tay cho mình và con trai, lại đi ra ngoài nhà nhìn xung quanh mấy lần, sau đó quay về ôm đứa bé đi ra ngoài, đứng ở chỗ cao bãi bùn kêu to: “Hào Hào! Về nhà ăn cơm!”
So với con trai út ngây thơ không biết gì, con trai lớn năm tuổi ở trong khoảng thời gian này đã thay đổi, mới khiến Lưu Tú Hồng đau lòng nhất.
Trước đây, con trai lớn Hào Hào bướng bỉnh hiếu động, cả ngày nói nhiều tới mức phiền, cả ngày nhảy nhót lung tung, giống y như con khỉ con. Nhưng từ nửa tháng trước chồng cô gặp chuyện không may xong, Hào Hào lập tức an tĩnh hơn nhiều, mỗi ngày chạy ra ngoài, ước gì có thể cắm rễ ở bãi bùn, chưa tới giờ cơm không về nhà, có đôi khi cô phải thúc giục mới chịu về.
Mà ở chỗ bãi bùn…
Lưu Tú Hồng nuốt xuống chua xót đầy miệng, đứng trước cửa nhìn con trai lớn từ xa lại gần, cuối cùng không nhẫn tâm trách cứ, chỉ thản nhiên nói: “Ăn cơm trước đi.”
“Dạ.” Hào Hào khác với em trai chỉ mặc cái yếm nhỏ, cậu bé để trần thân trên chỉ mặc cái quần cộc, trên đầu trên người đều là giọt nước, không biết là nước biển hay là mồ hôi.
Cậu bé trở về nhà đặt giỏ trúc trong tay lên đất trước, xoay người đi tới bàn cơm, không muốn ngồi xuống, cứ đứng trước bàn ăn từng miếng từng miếng.
Lưu Tú Hồng liếc mắt nhìn giỏ trúc Hào Hào cầm về, thấy bên trong có không ít món hải sản như tôm cá cua, một đống linh tinh nửa cái giỏ, trái tim như bị bóp chặt, nhân tiện nói: “Giữa trưa sẽ nấu canh cho các con ăn.”
Canh tính là món ăn thông thường trong vùng duyên hải bọn họ, không câu nệ bên trong là đồ ăn hay là thịt, hoặc là tôm cá cua cứ ném loạn vào, nấu thành cháo là được canh. Nếu thêm chút bún, còn có thể làm canh bún, vừa làm món ăn vừa làm cơm, còn tiết kiệm dầu, người lớn trẻ con đều ăn.
Thấy con trai ăn rất nhanh, Lưu Tú Hồng khuyên cậu bé: “Ăn chậm một chút.”
Hào Hào không nghe: “Con ăn cơm xong còn phải đến bãi bùn!”
Đứa bé lớn lên ở bờ biển, biết rõ thời gian thủy triều xuống, hơn nữa bên cạnh bãi bùn có người, bởi vậy Lưu Tú Hồng không lo lắng con trai sẽ gặp chuyện không may, nên nói: “Khi mặt trời lên cao thì về nhà nghỉ ngơi.”
“Mẹ, hôm nay cha trở về không? Lúc nào cha mới trở về?” Thực ra Hào Hào năm tuổi không rõ vấn đề sống chết, và mấy miếng đã ăn hết cháo trắng trong bát, cậu bé lau miệng: “Thôi, con đi đợi vậy.”
Lưu Tú Hồng mới đổ đồ trong giỏ trúc ra, cậu bé đã chân không chạy ra khỏi nhà.