Đợi Hứa Thu Yến khóc sướt mướt đi vào nhà bếp, bà cụ Hứa mới xách theo giỏ trúc tiến vào nhà chính. Bà ta không nỡ không để con dâu lấy những thứ quý giá này đi, nhỡ đâu để người khác ăn, không phải bà ta sẽ thiệt ư? Kết quả bà ta vừa tiến vào nhà chính, con trai thứ hai của bà ta cũng đi theo vào, xoa tay nói, có chuyện muốn bàn bạc với bà ta.
“Có lời cứ nói! Kìm nén làm gì?”
“Mẹ, chính là trong nhà đối tượng của con muốn một cái máy may.” Khi Hứa Quốc Khánh nhắc tới đối tượng, còn có chút không được tốt lắm: “Vài năm trước trong thành phố lưu hành bốn thứ, đồng hồ, radio, xe đạp, máy may. Chúng ta nghèo, bốn thứ này không thể mua được, hơn nữa có mấy thứ không có tác dụng gì. Con suy nghĩ, máy may thực sự không tệ lắm, sau này không chỉ làm quần áo cho người trong nhà, còn có thể làm chút việc vặt khác như vá đồ, rất thích hợp.”
Bà cụ Hứa đặt mông ngồi lên ghế bành, gương mặt âm trầm, giống y như đáy nồi sắt to trong nhà bếp bà ta. Mới đầu bà ta không hé răng, vẫn đợi Hứa Quốc Khánh nói hết lời, bà ta mới mở miệng mắng: “Mẹ nhìn con giống cái máy may!”
“Con đừng nói với mẹ chuyện đối tượng của con, tới đây, mẹ có lời muốn nói với con.”
“Mẹ tính, dù sao chị dâu con không thủ tiết được, sớm muộn gì cũng sẽ tái giá. Kiệt Kiệt quá nhỏ, để cô ta mang theo trước. Hào Hào là cháu trai cả của nhà chúng ta, mẹ sẽ để Hào Hào ở bên chúng ta, sau này ấy à, con quản ăn uống của Hào Hào, thằng bé đi theo con, mẹ chăm sóc thằng bé.”
“Quốc Khánh con phải nhớ kỹ, sau này Hào Hào đều dựa vào con, con phải kiếm thật nhiều tiền, chi phí ăn mặc, chi phí thằng bé học tiểu học cấp 2 cấp 3 rất nhiều. Tương lai, cháu nội của mẹ phải học đại học, làm người thành phố!”
Hứa Quốc Khánh: …
Anh ta vốn đi tới chỗ ghế ngồi, kết quả không nhắm chuẩn, đặt mông ngã ngồi trên đất, vẻ mặt kinh hãi.
“Không phải… Sao mẹ lại nghĩ như vậy? Hào Hào là con trai của anh cả con mà!”
“Đúng vậy, Hào Hào là con trai của anh cả con, hiện giờ anh cả con không còn, không phải thằng bé cần nhờ con sao? Không dựa vào con, chẳng lẽ thằng bé dựa vào người mẹ sớm muộn gì cũng sẽ tái giá?” Bà cụ Hứa nói với vẻ đương nhiên.
Thấy con trai đều không chớp mắt, bà ta lại thay đổi giọng điệu, bi ai nói: “Trước khi cha con tắt thở, vẫn luôn nhắc tới cháu trai cả nhà họ Hứa chúng ta, bây giờ anh cả con đều đã rời đi, bồi thường 20 tệ, không phải đưa cho con làm sính lễ sao? Con cầm tiền của anh trai con, phải nuôi con trai của anh con.”
Hứa Quốc Khánh đâu chỉ sợ ngây người, anh ta sắp bị dọa ngốc.
Thì ra lúc trước mẹ đồng ý đưa 20 tệ trong đội bồi thường cho anh ta đi đặt sính lễ, chính là vì chuyện hiện giờ?
Mẹ anh ta đúng là có năng lực, chưa từng đi học không ra khỏi biển, vậy mà còn biết thả dây dài câu con cá lớn, đây là tính kế tới hố anh ta mà!
Không cẩn thận đụng phải bên cạnh, Hứa Quốc Khánh nhìn lên, đây không phải là giỏ trúc mẹ anh ta xách về nhà sao? Anh ta rướn cổ nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy ngột ngạt khó thở.
Sữa bột, hoa quả đồ hộp, kẹo mè xửng, kẹo que, toffee thỏ trắng… Vậy mà còn có cả chiếc ô tô đồ chơi nhỏ!
Lại nghĩ lại một chút, vừa rồi hình như cháu trai cả cũng mặc quần áo mới, rõ ràng không phải nhà mình làm thủ công, mà mua từ cửa hàng nào đó. Còn là ai mua, trước mắt còn không rõ ràng sao? Chắc chắn không phải là chị dâu anh ta, chị dâu sống vốn tính toán cẩn thận, hiện giờ anh cả không còn, cô có khả năng bỏ ra số tiền lớn mua quần áo do thợ may để mặc sao?
“Mẹ…”
Hứa Quốc Khánh và Hứa Thu Yến không hổ là anh em ruột, ngay cả gọi mẹ đều giống y như nhau. Chính là loại trong tuyệt vọng mang theo cầu xin, kinh hãi rất nhiều lại có chút không xác định, còn mơ hồ lộ ra suy yếu và thê lương.
Rõ ràng là tháng tám, cho dù lúc này đã là chạng vạng tối, lẽ ra vẫn rất nóng bức. Nhưng trái tim Hứa Quốc Khánh vô cùng lạnh lẽo, giống như cá đông lạnh được chứa trong kho lạnh.
Nhưng mà bà cụ Hứa vẫn không buông tha cho con trai, gọi từng tiếng một.
“Quốc Khánh à! Sau này Hào Hào chính là trách nhiệm của con! Đó là con anh trai con để lại, con phải coi đứa bé như con của mình… Không, phải đối xử tốt hơn con trai của mình!”
“Anh trai con ở dưới đất nhìn con đấy!”
“Cha con cũng ở phía dưới nhìn con đấy!”
…
Hứa Quốc Khánh không thoải mái, anh ta hoàn toàn không thoải mái lắm.