Chuyện lúc trước, không nói là náo nhiệt rất lớn, nhưng ít nhất trên dưới đội ngư nghiệp Đông Hải bọn họ đều biết. Thử hỏi, người ngay cả con trai của anh trai mình đều muốn làm hại, ai dám lấy về nhà? Sao dám giúp làm mai?
Kết quả là, bà cụ Hứa đã chuẩn bị xong cuối tháng sẽ gả con gái ra ngoài, ngạc nhiên phát hiện con gái nhà mình không tìm được mối nào.
Bà ta vội vàng chạy đi tìm chủ nhiệm phụ nữ.
“Em gái chủ nhiệm à! Thu Yến nhà tôi cho dù hơi ngốc một chút, làm việc cũng không chịu khó lắm, nhưng ít nhất bộ dạng không tệ, còn học xong cấp 3, sao không có ai để ý? Bà giúp nói vun vào mấy câu, khiến con bé nhanh gả ra ngoài, tôi không kén chọn.”
“Bà không kén chọn, nhưng Thu Yến nhà bà sẽ kén chọn ấy chứ? Nói thế này đi, không chê Thu Yến nhà bà, sợ là cô ta chướng mắt, sợ cô ta ghét bỏ.” Bác gái chủ nhiệm cũng biết rõ, không úp úp mở mở nói thẳng ra luôn.
Bà cụ Hứa không tức giận, vội vàng lãnh giáo: “Vậy còn biện pháp nào không? Không thể để con bé ở nhà mẹ đẻ ăn ở cả đời được.”
“Như vậy đi, dù sao cô ta cũng đã tốt nghiệp cấp 3, nhìn xem có thể phân công việc hay không. Nói không chừng đợi cô ta có công việc lĩnh tiền lương xong, thì không sầu chuyện gả đi nữa.”
Bác gái chủ nhiệm đã không còn là cô nhóc mười mấy tuổi đầu hay chấp nhặt, cuối cùng vẫn giúp đưa ra chủ ý. Đâu biết bà ấy mới nói xong, đôi mắt bà cụ Hứa lập tức tỏa sáng, có công việc có thể lĩnh tiền lương sao? Ồ… Vậy trái lại không gần gấp vụ lập gia đình.
“Ồ… Đúng rồi, còn có chuyện này nữa.” Bác gái chủ nhiệm thấy bà ta đi, vội vàng gọi người lại cho nhắc nhở: “Đứa thứ hai nhà bà vốn định cuối năm làm việc vui đúng không? Muốn làm thì làm sớm đi, sắp có thay đổi chính sách đấy.”
“Có ý gì? Chính sách gì còn có thể không cho kết hôn?”
“Kêu là chính sách kế hoạch hóa gia đình gì đó, sau này mỗi nhà chỉ có thể sinh một đứa con. Đã bắt đầu ở bên tỉnh thành, đến chỗ chúng ta, tôi tính nhanh nhất một hai năm, muộn một chút mà nói, có thể là ba bốn năm. Thôi, lát nữa tôi mở đại hội nói một tiếng, phải sinh sớm một chút, đợi thực sự bắt đầu, vậy đừng trách tôi không nể mặt.”
Bà cụ Hứa nửa hiểu nửa không gật đầu, chỉ nói: “Dù sao tôi có cháu nội cả rồi, không sợ.”
…
Thực ra bà cụ Hứa vẫn luôn không rõ cái gì là kế hoạch hóa gia đình, bản thân bà ta đã không còn trẻ nữa, nhưng chưa từng đi học một ngày. Dù sớm mấy năm người người đều nói chuyện này, bà ta cũng nói như vẹt, miễn cưỡng học xong, bên trong có ý gì, bà ta không biết cũng không muốn biết.
Đương nhiên, nguyên nhân căn bản nhất vẫn ở chỗ này, lúc này trong lòng bà cụ Hứa đều là cháu nội, đâu lo lắng tới người khác?
Bà cụ Hứa này đã bình tĩnh, nhưng trong lòng chủ nhiệm phụ nữ rất khó chịu.
Đang rất khó chịu, thì nghe người đi ngang qua nói với bà ấy, bến tàu có thuyền đánh cá về cảng. Bác gái chủ nhiệm nghe thấy thế, vội vàng chạy tới biên giới bãi bùn, không đợi bà ấy đi tới, ở rất xa đã thấy con trai cả của bà ấy xách theo giỏ trúc đi về bên này.
“Hàn Viễn Chinh tên ranh con này! Con còn biết đường về nhà sao?”
Bác gái chủ nhiệm vẫn luôn không cho con trai bất cứ cơ hội nào cãi lại, mở miệng là chửi một đống: “Tên nhóc nhà người ta mười sáu mười bảy tuổi đã bắt đầu xem mắt lấy vợ, một năm sau đã sinh đứa trẻ mập mạp cho nhà người ta. Con thì sao? Con thế nào! Đều đã sắp 25 tuổi, con nói cho mẹ biết, con dâu của mẹ cháu nội của mẹ ở đâu? Bản thân con không phải tấm gương tốt, còn dẫn theo em trai con noi theo, con nói xem, con con con…”
Hàn Viễn Chinh: …
Cách một ngày, anh đường đường là đại đội trưởng của đội ngư nghiệp Đông Hải lập tức cảm nhận được lờ mờ và tuyệt vọng của đội viên trở về ngày hôm qua.
Những lời này là sao đây? Luôn cảm thấy tư thế lên bờ ngày hôm nay không đúng lắm.
“Mẹ, mẹ lại bị chọc tức chỗ nào thế?” Vẻ mặt Hàn Viễn Chinh không biết phải làm sao, vươn tay kéo mẹ mình: “Về nhà trước đi, có chuyện gì trở về hãy nói.”
“Nói cái gì? Mẹ không có gì để nói với con.” Nói thì nói như vậy, nhưng chủ nhiệm phụ nữ không định không cho con trai chút mặt mũi, dù sao vẫn nên về nhà trước thì hơn.
Chỉ có điều bà ấy vẫn nắm chặt toàn bộ cơ hội, nói đại khái mọi việc. Đợi đến khi về đến nhà, bà ấy đã nói xong, mà Hàn Viễn Chinh cũng đã biết rõ nguyên nhân hậu quả.