Dù sao Chương sư trưởng cũng đã nói để cô làm những việc mà chính bản thân cô muốn làm rồi, vậy cô trở về đúng thật là có một chuyện vô cùng muốn làm, không làm được thì tim gan sẽ cồn cào không thoải mái.
"Ba, con cũng có một việc rất muốn làm." Đôi mắt ngập nước của Chương Dạng nhìn về phía Chương sư trưởng.
"Muốn làm thì cứ làm đi." QUả nhiên Chương sư trưởng toàn lực duy trì cô.
Lập tức Chương Dạng càng có tự tin hơn nữa, cô vội vàng lưu loát nói: "Con muốn từ hôn với Quý Hành Tung!"
Đây chính là việc mà cô muốn làm nhất.
Sau khi Chương Dạng nói xong lời này toàn bộ người trên bàn cơm an tĩnh lại. Chương năm và Chương sư trưởng đều không hẹn mà cùng nhìn vào cô, chẳng qua ánh mắt của hai người không quá giống nhau.
Người trước thì có chút hưng phấn nhưng người sau là phức tạp làm cô không thể nhìn ra được đối phương là duy trì hay phản đối quyết định này của cô.
Chương Dạng giống như là không có bất cứ việc gì hết, cô tiếp tục lùa cơm, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng chút nào từ bầu không khí trên bàn cơm.
"Khụ khụ, sao lại muốn từ hôn hả?" Chương sư trưởng thấy Chương Dạng căn bản không tiếp tầm mắt của chính mình nên bất đắc dĩ đành phải chủ động mở miệng hỏi.
Chương Dạng nhún nhún vai: "Không quen biết, không thích, không muốn kết hôn."
Chương sư trưởng: "..."
Chuyện này thật đúng là ông phải xuy xét thật kỹ, chuyện này lúc trước là do thế hệ của ông định ra nhưng gia trưởng hai bên đều không có chính diện phủ định chuyện này cho nên hiện giờ việc này trở nên có chút xấu hổ.
Chương Dạng ngẩng đầu cười tủm tỉm mà nhìn về phía ba mình: "Ba, không bằng ngày mai chúng ta đi ngay thôi. Bằng không tới lúc đó ba sốt ruột về bộ đội con cũng chỉ có thể một mình tới cửa."
Một mình cô tới cửa cô cũng không sợ, chỉ là lỡ như mình không đắn đo chừng mực tốt khiến hai bên khó xử cũng không ổn. Cô không ngại mặt mũi hay nhân tình gì hết nhừng mà đối với nhà họ Chương hay nhà họ Quý mà nói thì đã có thể nói là không bình thường.
Chương sư trưởng khựng lại, ông và ba của Quý Hành Tung đã là anh em chiến hữu mấy chục năm rồi đương nhiên sẽ không bởi vì chút chuyện này của con cái mà xé rách mặt mũi làm hỏng quan hệ. Nhưng nếu như bởi vì chuyện hôn sự này mà làm cho khó coi thì khẳng định sau này cũng sẽ có ngăn cách. Người làm ba mẹ nào mà không cảm thấy con cái mình mới là tốt nhất? Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn hảo tụ hảo tán thì không thành vấn đề nhưng nếu như làm chuyện này lớn lên thì không dễ xem lắm.
Vào thời điểm này Chương năm lại trộm dơ ngón tay cái lên với Chương Dạng, đều ở trong bộ đội, tuy nói Chương Năm không thuộc sự quản lý của ông bố nhà mình nhưng cũng biết thời buổi này dám đứng trước mặt ba anh trắng trợn táo bạo "uy hiếp" như vậy cũng chỉ có mỗi một mình Chương Dạng mà thôi.
Anh bội phục.
Chương Dạng không nóng nảy, trước khi cô lên lầu về phòng mình đã được Chương sư trưởng hứa hẹn, ông nói sẽ xuy xét cả đem.
Thật ra đâu cần thời gian cả một buổi tối. Chỉ cần nhìn sự thua thiệt mấy năm nay của Chương sư trưởng với Chương Dạng, không đợi Chương năm rửa chén trong bếp xong đi ra, trong lòng Chương sư trưởng đã có so đo.
Mặt mũi làm sao quan trọng như con gái được?
Ngày mai ông vứt cái mặt già này đi, ngày mai đi tới nhà họ QUý một chuyến.
Nói ông thất tín bội nghĩa cũng được, nói ông quá chiều con gái cũng thế, ông vắng họp ở vị trí người cha nhiều năm như vậy lúc này thế nào cũng muốn làm Chương Dạng như ý nguyện.