Chương Dạng gật đầu, cô còn nhìn về hướng Quý Hành Tung nhẹ nhàng cười nói: "Lúc trước con bị bắt cóc, chính anh ấy là người giúp đỡ con."
Người nhà họ Quý còn không biết chuyện Chương Dạng bị bắt cóc, nhưng Chương sư trưởng cùng Chương Năm lại vô cùng chấn động.
Giây phút này, tâm tình của Chương Năm có chút bối rối, không nghĩ tới phỏng đoán vô lý của mình tối hôm qua lại được chứng thực vào lúc này. Anh rất biết ơn chủ nhân của chiếc áo khoác, nhưng khi người này trở thành Quý Hành Tung, anh muốn đích thân cảm ơn, nhưng anh không biết phải nói như thế nào.
Sau khi hai nhà trao đổi tin tức, Quý tham mưu trưởng cùng vợ càng cảm thấy tiếc nuối. Hôm nay sau khi hai người nhìn thấy Chương Dạng, trong lòng có chút hối hận vì tối hôm qua đã vội vàng đồng ý lời đề nghị của người bạn cũ, bây giờ nhìn thấy dung mạo xinh đẹp, cư xử đoan chính của Chương Dạng, vừa về nước liền gặp được con trai nhà mình, đây thật sự là duyên phận kỳ diệu.
Trong phòng khách nhà họ Quý, Chương Dạng bưng ly nước trái cây nhấp môi, âm thanh nói chuyện của hai vị phụ huynh không ngừng lọt vào tai cô, nhưng cô cũng không nghe rõ họ nói gì, ánh mắt cô thỉnh thoảng lại liếc nhìn Quý Hành Tung ở ghế sô pha bên kia. Kể từ lần gặp gỡ vừa rồi, những cơn sóng chấn động trong lòng cô vẫn liên tục đánh mạnh.
Quý Hành Tung cũng không nói gì, anh vốn dĩ không phải người nói nhiều, hơn nữa, hiện tại anh có thể nghe ra tới bất luận là Chương sư trưởng hay vẫn là cha anh, ý tứ trong lời nói kia không phải muốn cuộc hôn nhân của anh cùng Chương Dạng hoàn toàn từ bỏ.
Anh không ngắt lời, không bình luận. Vì ngay từ đầu anh đã luôn tôn trọng vị hôn thê trên danh nghĩa của mình, nên bây giờ anh cũng sẽ làm như vậy, điều bây giờ là phải xem Chương Dạng nghĩ thế nào.
Chương sư trưởng tuy rằng đang nói chuyện với Quý tham mưu, nhưng ánh mắt lại luôn nhìn về phía con gái mình. Khi nhận ra con gái mình luôn dõi theo Quý Hành Tung, trong lòng Chương sư trưởng đột nhiên có phỏng đoán, các cô gái luôn mỏng manh hay ngại ngùng, lúc trước con gái của ông không biết Quý Hành Tung chính là ân nhân cứu mạng ngày đó, không nghĩ muốn kết hôn cùng một người xa lạ, nhưng hiện tại, có phải hay không đã có ý tưởng khác? Nếu không, tại sao bây giờ vẫn luôn nhìn người ta?
Chương sư trưởng càng nghĩ càng cảm thấy đây chính là nguyên nhân, ông cùng Quý tham mưu liếc nhìn nhau, bạn cũ vài chục năm, có đôi khi chỉ một ánh mắt đã đủ hiểu rồi.
Việc hôn nhân này còn có con đường xoay chuyển.
Sau khi Chương Dạng rời khỏi nhà họ Quý, lúc này mới phản ứng lại, hôn sự của cô cùng Quý Hành Tung dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, tín vật năm đó trao đổi hiện tại đang còn ở trong tay cô.
"Ba." Sau khi về nhà, Chương Dạng nhịn không được mở miệng hỏi trước: "Chúng ta không phải nói hôm nay liền từ hôn rồi sao?"
"Không phải nói hôm nay từ hôn sao?"
Cùng một vấn đề, vào giờ phút này cũng đang diễn ra ở nhà họ Quý.
Quý Hành Tung vừa rồi không cắt ngang cuộc trò chuyện giữa cha mẹ anh và Chương sư trưởng, chờ đến khi khách rời đi mới cau mày nói.
Bà Quý nhấp một miệng trà, làm ướt cổ họng khô khốc, nhìn con trai, tức giận nói: "Con nhìn thấy em gái Hạ Hạ của mình rồi, con còn muốn từ hôn sao?"
Câu nói "em gái Hạ Hạ" trực tiếp khiến Quý Hành Tung trầm mặc, nếu vừa rồi anh không có nhìn lầm, sắc mặt của Chương Dạng cũng mất tự nhiên trong giây lát khi nghe thấy bốn từ này. Về phần có phải anh còn có ý tưởng từ hôn mãnh liệt như thế hay không, anh không nói một lời.