Đây là thành ý lớn nhất ông có thể lấy ra được, Trương Đức Minh nhìn cô gái trẻ tuổi nhã nhặn trước mặt, nghiêm túc hỏi.
Chương Dạng biết lời này của Trương Đức Minh là nói cho cô nghe, chỉ cần cô dùng năng lực của chính mình ngồi lên vị trí chủ biên vậy ngày sau chiều hướng phát triển của báo xã có thể hoàn toàn để cô làm người cầm lái.
Cái dụ hoặc này vô cùng không bình thường.
Cô muốn cũng chỉ như thế mà thôi. Mặc dù cô có thể dựa vào số kinh nghiệm từ trước khi cô còn ở nước ngoài đi tới một báo xã lợi hại hơn nhưng mà bây giờ, có thể trong thời gian ngắn lấy được quyền quản lý tuyệt đối của báo xã cơ hồ không có khả năng.
Trong ánh mắt Chương Dạng chảy xuôi ra ý cười ôn hòa, cô đứng lên khỏi vị trí chủ động duỗi tay với người chủ biên già: "Cảm ơn chủ biên Trương."
Lời này có nghĩa rằng cô đồng ý ra nhập báo xã.
Nếp gấp trên mặt Trương Đức Minh cơ hồ ngay lập tức chen lại cùng một chỗ, ông cười ra tiếng cầm lấy bàn tay kia của Chương Dạng: "Được, cô có thể tới là được."
Ninh Tu Tư đứng ở một bên cũng chúc mừng Chương Dạng, về sau bọn họ chính là đồng nghiệp.
Trương Đức Minh hỏi cô tuần sau có thể tới đi làm hay không, Chương Dạng cũng đã lên tiếng đồng ý rồi.
Khi cô tới, Ninh Tu Tư đi đón Chương Dạng, mà khi cô rời đi Trương Đức Minh cũng đi theo một bên để đưa cô ra.
Mà khi Trương Đức Minh thấy Chương Dạng đi lên chiếc xe jeep quân dụng kia, trong mắt ông hiện lên chút ngoài ý muốn.
Hiện người người có thể chiếm được chiếc xe quân dụng trong thủ đô tựa hồ cũng không nhiều lắm.
Nghĩ tới vừa rồi khi ngồi ở trong văn phòng một thân khí độ của Chương Dạng, Trương Đức Minh đứng ở cửa, trong lòng không khỏi có chút cảm khái.
Nếu thật sự là đại tiểu thư nhà ai, còn có thể có một bụng học vấn vững chắc như vậy, không cao ngạo không nóng nảy, kia thật đúng là cô gái tốt có tiền đồ.
Chờ khi quay đầu lại, Trương Đức Minh nhìn Ninh Tu Tư do chính một tay mình bồi dưỡng ra, vỗ vỗ đầu vai anh ta sau đó chắp tay sau lưng đi vào trong tòa Office building. Vừa đi vừa nói: "Tu Từ, hôm nay cậu nghe thấy tôi và cô gái trẻ kia nói chuyện trong lòng có cảm nghĩ gì?"
Ông là sợ trong lòng người cấp dưới này của mình không thoải mái, rốt cuộc trong đám người Chu Vĩ ở văn phòng này đều cảm thấy người học trò này của mình sẽ là người được chọn kế nhiệm chủ biên tiếp theo, hiện giờ nửa đường xuất hiện một tên Trình Giảo Kim, người bình thường ai có thể chịu đựng được loại chênh lệch này?
Ninh Tu Tư không nghĩ tới người hướng dẫn còn nhớ tới chính mình, anh ta nghe được lời này trong lòng cảm thấy uất thiếp, mở miệng trả lời ông: "Nếu như ngài nghe tôi nói tôi không thèm để ý, lời này phỏng chừng ngài cũng sẽ không tin tưởng đâu. Kỳ thật khi tôi nghe ngài nói để đồng chí Chương Dạng cạnh tranh cái chức vị này cùng với tôi thì trong lòng tôi đã thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng cũng có chút không phục."
Trương Đức Minh cười ra tiếng.
Ninh Tu Tư nói tiếp: "Nhưng mà tôi cũng muốn xem thử xem liệu có phải bởi vì cô ấy tới mà báo xã của chúng ta sẽ thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn hay không?"
"Thầy, ngài cảm thấy có thể thành công được không?"
Trương Đức Minh châm thuốc lá hút một hơi, ở trong làn sương khói mịt mờ mở miệng nói: "Nhìn xem sao đi."
Thật ra ông cũng có chút chờ mong.
Sau khi Chương Dạng lên xe ngồi, Chương Năm liền hỏi cô ra sao rồi. Báo chiều thủ đô là một báo xã lâu đời trong thành phố, tất cả đều có độ nhận biết rất cao, dưới cái nhìn của Chương Năm nhà báo xã này vô cùng không tồi.