Trước mặt Tô Lâm Lang là vụ án bắt cóc đủ để ghi vào lịch sử của Cảng Thành.
Tốt lắm, cô đã đối phó được với đám phóng viên rồi nên hôm nay các tay săn ảnh sẽ không đuổi theo xe của cô nữa.
Mũi của Hạ Mặc đã nát bét như thế rồi nên ông ta sẽ ngoan ngoãn ở nhà nghe điện thoại của bọn bắt cóc, cũng sẽ không đi chọc tức bọn chúng khiến bọn chúng phải chặt chân Hạ Phác Đình ra để uy hiếp nữa, tiếp theo đây Tô Lâm Lang phải tiếp tục tìm ra nhân vật cực kỳ quan trọng đó chính là gián điệp của bọn bắt cóc.
Giả dụ Hứa Thiên Tỉ không có vấn đề thì Hạ Mặc nhất định sẽ không đi cùng cô, vậy thì chỉ còn lại một người, đó chính là tài xế chở cô.
Bởi vì ông cụ thiên vị nên cho phép Tô Lâm Lang sử dụng chiếc xe con Rolls-Royce Silver Spur của mình, chỉ cần cô ra ngoài thì sẽ do chiếc Silver Spur này phụ trách đưa đón, mà tài xế lái chiếc xe này chính là con trai của quản gia Lưu, Lưu Ba.
Một người cực kỳ thành thật trong lời đồn.
Tô Lâm Lang vừa lên xe liền phát hiện người thành thật Lưu Ba này có vấn đề.
Lưu Ba hai mươi bảy tuổi, mặc áo sơ mi trắng và mang giày da đen, ăn vận rất trau chuốt.
Thế nhưng anh ta lại lộ rõ sự bất an, bàn tay không ngừng chà xát nhãn hiệu hai chữ R trên bánh lái, tay còn lại thì thỉnh thoảng quệt mũi, giống như ngứa mũi lắm vậy, kiểu căng thẳng này không như một người trưởng thành.
Bên ngoài cửa sổ xe là các phóng viên đang điên cuồng chụp ảnh, ánh sáng chớp lóe, Tô Lâm Lang mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt với phóng viên, đến khi mọi người chụp đủ rồi thì cô từ từ đưa tay vỗ mạnh vào lưng ghế: "Này, anh Lưu?"
Lưu Ba lập tức ngồi thẳng lên, tựa như sau lưng có kim đâm vào vậy: "Mợ, mợ muốn đi rồi sao?"
"Chẳng lẽ anh còn đợi ông hai à, máu mũi của chú ấy chảy nhiều như thế chắc chắn là không đi được rồi." Hứa Thiên Tỉ ngồi ở ghế phụ nói.
Chiếc xe Silver Spur màu trắng gạo từ từ chạy ra khỏi vòng vây của phóng viên, chạy xuống từ đỉnh núi Thái Bình có tầm nhìn rộng, lúc đi qua gờ giảm tốc chiếc xe hơi rung lắc nhẹ, nhưng ghế ngồi bằng da nhẹ nhàng nâng đỡ lấy cơ thể, giống như trẻ sơ sinh được đung đưa trong chiếc nôi vậy.
Không hổ là xe của ông cụ, siêu xe phiên bản giới hạn mà cả Cảng Thành chỉ có vài chiếc, trải nghiệm ghế ngồi thôi cũng đã đỉnh rồi.
Hình như các doanh nhân giàu có của Cảng Thành đều thích sống trên đỉnh núi, trông khá vắng vẻ nhưng đường xuống núi rất thuận lợi, nháy mắt đã có thể đến nơi phố xá sầm uất, cảm giác sống ở đây tốt thật, có thể tìm sự bình yên giữa chốn ồn ào.
Mà muốn đến chùa Vạn Phật thì không những phải xuống núi mà còn phải đi qua đường hầm dưới nước duy nhất tại Cảng Thành hiện nay.
Cũng chính là nơi hai cha con nhà họ Hạ gặp phải trận đấu súng vào tối hôm tổ chức lễ cưới.
Xe đã chạy xuống núi, cả đoạn đường đều yên bình, chớp mắt đã đến đường hầm dưới nước rồi.
Chiếc xe đi vào hầm, Hứa Thiên Tỉ ngồi ở phía trước đỡ trán thở dài, một trận đấu súng khiến dượng của cậu ta hôn mê, còn anh họ thì bị bắt cóc, nhà họ Hạ như trời sập, nhưng dòng xe cộ trong đường hầm này vẫn đông đúc như trước, không chịu bất cứ ảnh hưởng gì.
Hai người đàn ông yên lặng và thở dài suốt cả quãng đường, còn Tô Lâm Lang thì đang xem danh sách tuyển chọn mà quản gia Lưu đưa lúc nãy.
Sau khi ra khỏi đường hầm thì xe lại chạy khoảng chừng một tiếng đồng hồ, bỗng nhiên Hứa Thiên Tỉ ngồi thẳng người lên: "Anh Lưu, không đúng, anh đi nhầm đường rồi."
Xe đang ở trên cầu vượt, nhưng không phải là hướng đi đến chùa Vạn Phật mà còn đang đi ngược lại.
Lưu Ba lắp ba lắp bắp: "Radio thông báo là đường chính đang sửa nên chúng ta phải đi đường vòng, nhưng sẽ quay trở lại nhanh thôi."
"Sắp đến giờ hẹn rồi, để tôi báo cho sư phụ chủ trì, bảo ông ấy đợi thêm chút nữa." Hứa Thiên Tỉ nói xong liền nắm lấy điện thoại trong xe, chính vào lúc này Lưu Ba đánh mạnh tay lái, Hứa Thiên Tỉ không kịp đề phòng, cũng không thắt dây an toàn nên cơ thể không kiểm soát được mà bị hất văng, đầu đập mạnh vào cửa sổ kính bên cạnh.
Bánh xe ma sát với mặt đất, chiếc xe đột ngột thắng lại trong khi xoay vòng tròn, Hứa Thiên Tỉ nhận ra được điều gì đó nên giãy dụa nhào về phía Lưu Ba, nhưng chiếc xe giật mạnh khiến cả người cậu ta lại đâm sầm vào kính chắn gió phía trước.
Mặc dù phía sau có người kéo lại nhưng trán cậu ta vẫn đập một cú vào kính chắn gió.
Xe vẫn chưa dừng hẳn, Lưu Ba vừa phanh xe vừa mở hộp tỳ tay ở giữa.
Nhưng anh ta vẫn chưa mở ra được thì đã có một cánh tay đè mạnh lên, giữ chặt lấy bàn tay của anh ta trên hộp tỳ tay, sau đó họng súng lạnh như băng đặt ngay thái dương.