Sau khi từ chức, Hứa Đồng nhanh chóng chạy về nhà, mang theo tất cả tiền tiết kiệm.
Cô ta về nhà mình trước, thấy Hứa Thiết Ngưu bị đánh đến mức biến dạng, cũng nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này, nước mắt tràn mi chạy tới nhà họ Hà!
Lúc Hứa Đồng tới nơi, Trần Thúy Hoa đang khập khiễng nấu cơm cho cả nhà.
Hà Loan Loan ở ngoài sân giặt quần áo của mình, Hà Linh Linh trốn trong phòng, cũng không dám lên giường, chỉ có thể trải chiếu nằm dưới đất.
Chiếu này thật không phải cho người ngủ, mấy ngày nay cô ta ngủ tới mức eo đau lưng mỏi, hiện tại chỉ chờ mong Hà Loan Loan mau chóng gả đi.
Nếu không phải vì Hà Loan Loan, mấy hôm nay nhà cửa cũng đâu có gà bay chó sủa như vậy.
Hứa Đồng vừa vào cửa, mọi người đã dừng mọi việc trong tay, Hà Loan Loan thờ ơ nhìn Hứa Đồng.
Tuy ánh mắt rất bình tĩnh nhưng lại làm Hứa Đồng cảm thấy khó chịu như đang đổ thêm dầu vào lửa!
Cô ta cắn môi, bước sang đó rồi lấy phong bì một ngàn đồng đưa cho Hà Loan Loan: “Đây là tiền bồi thường, Hà Loan Loan, thực xin lỗi, lúc trước tôi không nên dùng tên của cô, tôi cũng đã từ chức. Sau này cũng sẽ không dùng bằng tốt nghiệp cấp ba có tên của cô, hy vọng cô tha thứ cho tôi. Tôi cũng chúc cô từ nay về sau càng ngày càng tốt.”
Bốn chữ cuối cùng, Hứa Đồng gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Hà Loan Loan không chút khách khí nhận lấy một ngàn đồng kia, cười nói: “Cô biết sai phải sửa, đừng ghen ghét người khác, cũng đừng trộm những thứ không phải là của mình.”
Sắc mặt Hứa Đồng biến thành màu đen, quay đầu đi tìm Hà Linh Linh nói chuyện.
Mà Hà Loan Loan cầm tiền vô cùng vui vẻ, lúc giặt quần áo còn ngâm nga mấy câu hát.
Trần Thúy Hoa theo bản năng muốn mắng Hà Loan Loan, nhưng lại sợ Hà Thủ Phúc biết, chỉ có thể câm miệng.
Bà ta nhịn, chờ sau khi Hà Loan Loan gả ra ngoài, hết thảy đều dễ hơn rồi!
Sau khi Hứa Đồng vào nhà, trực tiếp đóng cửa lại, vừa định ngồi lên giường thì Hà Linh Linh đã nhắc nhở: “Bây giờ tôi ngủ dưới đất, Hà Loan Loan ngủ trên giường, cô ta không cho phép tôi chạm vào, hiện tại Hà Loan Loan rất lợi hại, tôi không trêu được.”
Hứa Đồng sửng sốt, châm chọc nói: “Cô ta lợi hại? Lợi hại cho ai xem? Thứ không biết xấu hổ! Tôi thật muốn xem cô ta cầm tiền được bao lâu! Chuyện của cha tôi và mợ cô tôi cũng nghe rồi, Linh Linh cô đừng nghĩ nhiều, cha tôi và mợ cô lui tới chẳng qua là vì chuyện tôi lên cấp ba thôi, nếu không phải Hà Loan Loan ầm ĩ đòi tiền thì cha tôi và mợ cô cũng không lén lút gặp mặt như vậy.”
Thật ra Hứa Đồng biết rõ Trần Thúy Hoa và cha cô ta không rõ ràng.
Nhưng thứ Hứa Đồng coi trọng là lợi ích bản thân, đừng nói cha cô ta có vợ hai ở ngoài, cho dù là vợ ba vợ tư, chỉ cần có thể đem lại lợi ích cho cô ta thì cô ta thấy chẳng sao cả.
Lúc Hà Linh Linh nghe vậy cũng đã nghĩ, mặc kệ cha mẹ là ai, chỉ cần có thể cho mình chỗ tốt là được.
Hà Linh Linh cười nói: “Tôi biết mà, Hứa Đồng, cô thật sự bỏ công việc ở huyện thành rồi sao? Vậy sau này cô phải làm sao?”
Hứa Đồng nhíu mi, bỗng nhiên nôn khan một tiếng, che miệng nói: “Không sao, tôi tự có tính toán. Tôi tìm được đối tượng thật sự thích tôi, sẽ không vì chuyện này mà không kết hôn với tôi.”
Huống chi, trong bụng cô ta đã có con của Trương Chí Đào.
Hứa Đồng vừa nói vừa lấy ra một phong thư: “Đây là người đưa thư nhờ tôi mang về, nói là thư gửi cho nhà họ Hà.”
Chữ viết trong thư vô cùng phóng khoáng, vừa nhìn là biết đối phương là người có văn hóa có giáo dưỡng.
Hà Linh Linh đọc sách không nhiều lắm, có mấy chữ không nhận ra, nhưng chuyện này cũng không cản trở cô ta hiểu được đại khái nội dung bức thư.