Cho nên Lý Thiên Long nhân lúc hoảng loạn đã bắt lấy cánh tay Hà Loan Loan!
Lúc này tất cả mọi người đều đang khuyên nhủ Hà Thủ Phúc đang phát cuồng đừng giết Trần Thúy Hoa, không một ai chú ý tới cánh tay của Hà Loan Loan đã bị Lý Thiên Long giữ chặt.
Trên cổ Trần Thúy Hoa vẫn còn lưu lại dấu vết xanh tím, sợ tới mức tè ra quần, bà ta biết Hà Thủ Phúc điên rồi, nếu lại ra tay chắc chắn sẽ giết chết bà ta!
Dưới tình huống như vậy, Trần Thúy Hoa chỉ có thể tóc tai rối loạn khóc lóc thừa nhận một phần.
“Tôi, tôi không biết, tôi không biết sao lại thế này, khi đó một mình tôi chăm hai đứa nhỏ, có lẽ là đã nhầm lẫn, tôi thật sự không biết! Thủ Phúc, tôi nuôi hai đứa nhỏ, không có công lao cũng có khổ lao! Tôi làm sao biết được hai đứa nó lại bị nhầm lẫn với nhau? Ông một hai nói Linh Linh không phải con ông, tôi đây cũng không thể nói gì hơn! Chuyện này không thể điều tra! Ai quy định nhóm máu có thể chứng minh quan hệ huyết thống? Hà Thủ Phúc, ông, phương diện đó của ông không được, tôi không thể tự mình nghĩ cách sao?”
Hà Thủ Phúc ngẩng đầu, nổi giận gầm lên một tiếng: “Cút! Thứ đê tiện! Cút xa cho tôi! Vĩnh viễn đừng về đây!”
Trần Thúy Hoa hoảng sợ, nhưng lúc này bà ta cũng biết ở lại chính là lành ít dữ nhiều, chỉ có thể bò dậy chạy đi.
Hà Đại Cương cắn răng nói: “Mẹ! Để tiền lại! Đặc biệt là tiền của cô, tất cả đều để lại cho Loan Loan!”
Trần Thúy Hoa còn chưa nói gì thì mấy người phụ nữ trong thôn đã không nhìn được nữa.
“Trần Thúy Hoa bà có còn là người không! Bà bạc đãi Loan Loan nhà người ta bao nhiêu năm! Tiền của người ta thì mau trả cho người ta!”
“Đúng, không thể làm nhiều chuyện trái lương tâm, nếu không sẽ phải chịu báo ứng đó!”
Dương Ngọc Phương thật sự không nhịn được, trực tiếp ra tay vét hết tiền trên người Trần Thúy Hoa rồi mới cho bà ta đi.
Hà Loan Loan nhìn theo bóng dáng Trần Thúy Hoa, trong lòng cười lạnh.
Chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, Trần Thúy Hoa có thể không thừa nhận chuyện đã đổi con, sẽ không có pháp luật nào chế tài được bà ta.
Nhưng cái chết của mẹ ruột Hà Tú Uyển của cô, Trần Thúy Hoa thật sự không biết gì sao?
Trần Thúy Hoa vừa đi, Hà Linh Linh cũng cảm thấy mặt mình đỏ lên, cô ta đến bây giờ cũng không biết bản thân rốt cuộc là ai!
Nhiều năm như vậy đều là con gái quý giá của cô ruột, đột nhiên lại thành con hoang, thành người chiếm đoạt thân phận của Hà Loan Loan, da đầu cô ta tê dại, nước mắt mất kiểu soát rơi xuống, dứt khoát về phòng khóa trái cửa khóc không ngừng!
Chân trước Trần Thúy Hoa vừa đi, sau lưng Hà Thủ Phúc đã tức tới mức khí huyết công tâm, hôn mê bất tỉnh.
Một đám người luống cuống tay chân muốn đưa Hà Thủ Phúc đi bệnh viện.
Nhưng Hà Đại Cương vừa bị thương, chỉ có thể nhờ người khác, ngay lúc này, Cố Dục Hàn đứng dậy.
“Để tôi cõng ông ấy!”
Anh thành thục cõng Hà Thủ Phúc đi ra ngoài, Hà Loan Loan nhanh chóng chạy theo.