Hứa Đào nhìn Dư Lệ nói: “……….Vậy cái chén của em chắc có đi nhưng không có về được rồi” Đại khái là cho rồi mới biết được tình huống nên Hứa Đào bất đắc dĩ nhún vai.
“Kia không cần phải nói chắc chắn là thím ấy không trả lại cho nhà em đâu” Đều đã đưa rồi thì đừng hòng bà Lâm trả lại.
Dư Lệ càng nhìn càng đồng tình với Hứa Đào nhưng cũng không có biện pháp, vừa mới chuyển đến nên còn chưa biết tình huống ở đây, coi như lần này rút kinh nghiệm cho lần sau không bị lừa, đều là hàng xóm vì một cái chén mà làm ầm ĩ thì không cần thiết.
Một cái chén thôi mà, Hứa Đào cũng không có rối rắm, cùng Dư Lệ nói vài câu sau đó trở về nhà đợi lát nữa còn đến nhà nhà anh chị Diệp để đưa hai trăm đồng mà Triệu Vệ Quốc an bài cô đưa tới.
“Tiểu Nam” Lúc ra cửa thấy Tiểu Nam đang chơi cùng tiểu đồng bọn Hứa Đào kêu một tiếng.
“Mẹ” Tiểu Nam chơi cùng tiểu đồng bọn thật cao hứng, tuy chỉ là trò chơi thẩy đá bình thường, hơn nữa tuổi bé còn nhỏ nên chơi say mê đến đổ mồ hôi mà không sợ trời nóng.
“Mẹ muốn đi đến nhà chú Diệp, Tiểu Nam bồi mẹ đi được không?” Hứa Đào nhìn mặt bé hớn hở liền mở miệng dò hỏi.
Cô không yên tâm để Tiểu Nam một mình ở đây mặc dù có mấy đứa nhỏ cùng hẻm này chơi cùng nhau hẳn không có chuyện gì, nhưng cô thật sự không có gan lớn để lại bé ngốc ở đây.
“…………” Tiểu Nam chơi đến hưng phấn nên có chút luyến tiếc
Hứa Đào nhìn vẻ mặt không nở của bé liền làm ra vẻ mình rất đáng thương: “Mẹ đi một mình rất mệt mỏi, Tiểu Nam không muốn đi cùng mẹ sao?”
“Đi, Tiểu Nam đi cùng mẹ!” Tiểu Nam lập tức gật đầu đồng ý
Hứa Đào thành công bắt cóc tiểu gia hỏa đi, sau đó vào nhà lấy tiền, khóa cửa cẩn thận rồi đi đến nhà anh chị Diệp.
“Tiểu Nam, em nhanh trở về nha, bọn anh chờ em trở về chơi trốn tìm” Thạch Đầu hét lên dặn dò Tiểu Nam.
Tiểu Nam đi được một đoạn nghe được tiếng hét thì ngoáy đầu lại: “Anh Thạch Đầu chờ em trở về cùng nhau chơi”.
“Được”
Mấy đứa nhỏ hò hét giao kèo với nhau, Hứa Đào nhìn Tiểu Nam hòa nhập với tiểu nhóm con nít rất vui vẻ, sau đó nhỏ giọng hỏi bé thích ai nhất trong nhóm tiểu đồng bọn.
“Anh Thạch Đầu” Đứa nhỏ trời sinh hảo cảm với đứa nhỏ nào lớn hơn nó, cũng có thể theo bản năng tâm lý.
Hứa Đào cười hỏi: “Vì cái gì thích anh Thạch Đầu nha?”
“Vì anh Thạch Đầu thông minh”
“Là như vậy a!” Hứa Đào gật đầu cũng không để ý nhiều đến giao tình của mấy đứa nhỏ, dù sao đó cũng là thế giới của con nít, còn việc gia nhập với tiểu đồng có thể được hoanh nghênh đối xử tốt hay chịu khi dễ thì để nói sau.
Thời tiết quá nóng Hứa Đào dẫn theo Tiểu Nam đi bộ tốc độ cũng nhanh hơn, hơn mười phút sau liền tới nhà anh chị Diệp. Hứa Đào tiến vào cửa thấy chuỗi ngọc cùng mấy bông hoa vẫn như cũ chất đống ở nhà chính, người một nhà bận rộn làm thủ công, tay Diệp Chấn Hoa bị thương nên không có đi chợ khiêng hàng nữa, lúc này anh đang ngồi trong nhà nhìn vợ cùng các con làm thủ công, đồng thờ cũng suy nghĩ cuộc sống kế tiếp sẽ làm thế nào.
Một nhà sáu miệng ăn, gánh nặng kinh tế đều dưa vào anh, cho dù hằng ngày làm ít chuỗi ngọc cùng vật phẩm trang sức thì cũng không bao nhiêu tiền, huống hồ mỗi tháng còn phải gửi tiền đúng hạn về quê, tay lại đang bị gãy xương không thể làm việc, anh rầu rĩ không biết cuộc sống sẽ ra sao.
“Chị dâu, anh Diệp, đây là hai trăm đồng Vệ Quốc nói em đưa lại đây, biết tay anh Diệp bị thương không làm việc được, tạm thời cũng không có nguồn thu vào, tiền trong tay không nhiều lắm, anh chị cầm tạm số tiền này để đối phó tạm thời” Hứa Đào vừa nói vừa đem hai trăm đồng đặt lên bàn.
“Cái này………..” Diệp Chấn Hoa có chút cảm kích, thầm nghĩ cự tuyệt nhưng nhìn lại thấy vợ cùng mấy đứa con bận rộn làm, mấy lời cự tuyệt liền nuốt vào trong, hốc mắt phiếm hồng trầm mặc cúi đầu
Đàn ông lòng tự trọng cao, anh là bất đắt dĩ nhất thời không thốt lên lời.