“Hôm nay đi Phật thị chở hàng, thấy chiếc đồng hồ nhập này không mắc lắm liền mua cho em một chiếc, có cái này xem giờ tiện hơn”
Hứa Đào nhìn đồng hồ đeo tay nhãn hiệu hoa mai có chút ngoài ý muốn, mặt khắc trước cô còn rối rắm không biết xem giờ thế nào, anh tắm rửa xong liền đưa chiếc đồng hồ cho cô, giống như anh gắn thiết bị theo dõi đọc được tâm tư của cô, nghĩ vậy Hứa Đào trong lòng run lên một cái.
“Cảm ơn” Hứa Đào duỗi tay nhận lấy chiếc đồng hồ, chiếc này không tính là lớn, nhìn nhỏ nhắn hết sức tinh tế, cô cảm thấy rất hài lòng.
Đồng hồ hoa mai được xem là thương hiệu lớn đầu năm nay, nhìn chiếc đồng hồ nhỏ thập phần bền có thể dùng mười mấy hai mươi năm vẫn không có vấn đề gì.
“À” Triệu Vệ Quốc tiếp nhận lời cảm ơn của Hứa Đào rồi duỗi tay lấy chén mì xoay về bàn ăn.
Hứa Đào định về phòng ngủ, nhưng nhận lấy đồng hồ mà tự nhiên về phòng mà không có lý do thì cũng kỳ quá đi, Triệu Vệ Quốc bưng chén mì vào nhà chính ăn, Hứa Đào cũng sờ sờ cái mũi đi theo ngồi vào bên cạnh.
“Muốn cùng anh nói một việc”
“Việc gì?” Triệu Vệ Quốc ăn mì sợi hỏi lại
“Em không ra cửa tìm công việc, nghĩ ở nhà viết văn chương, anh thấy thế nào? Hứa Đào không có trưng cầu ý kiến Triệu Vệ Quốc, lại không có ý định giấu anh.
“Viết văn chương ?” Vốn dĩ anh không có ý định cho Hứa Đào đi làm
Nếu anh còn ở bộ đội, Hứa Đào mang theo đứa nhỏ tùy quan thì anh có thể tìm công tác cho cô ở bộ đội, ở đó có xã đội phúc lợi, hay nhà ăn cũng cần người hỗ trợ.
Nhưng hiện tại anh đã xuất ngũ, bằng cấp của Hứa Đào chỉ tốt nghiệp sơ trung, muốn tìm công việc thích hợp cũng không đơn giản, Dương Thành bên này rất nhiều nhà xưởng, thông báo tuyển dụng đều là bên trong danh ngạch, công nhân đầu năm nay vẫn có giá, huống hồ cô còn phải chăm sóc Tiểu Nam, sợ là cô nhiều việc quá lo không xuể.
Hứa Đào gật đầu: "Chỉ rảnh rồi nên viết cái gì đó để gϊếŧ thời gian"
Triệu Vệ Quốc cũng không muốn hất gáo nước lạnh vào Hứa Đào nên đối với việc cô viết văn chương để gϊếŧ thời gian không có ý kiến gì, ngẩng đầu lên đối mặt mới ánh mắt lấp lánh hi vọng, sau đó anh gật đầu: "Em thích là được rồi".
"Cám ơn" HỨa Đào lập tức lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Triệu Vệ Quốc nhìn Hứa Đào với ánh mắt sâu thâm sau đó tiếp tục ăn mì sợi, Hứa Đào cũng vui sướng mang chiếc đồng hồ vào tay rồi nâng lên hỏi anh: "Đẹp không?"
"Đẹp" Đồng hồ màu bạc đeo lên tay cô thật thích hợp, nhưng dây đồng hồ hình như hơi rộng quá thì phải: "Có muốn thâu dây lại một chút không? Nhìn nó hơi rộng".
"Không cần, rộng một chút cũng thoải mái" Hứa Đào lắc đầu tự tuyệt, đối với đồng hồ trên cổ tay rất hài lòng: "Anh cũng không biết đâu, lúc lấy đồng hồ ra em còn hoài nghi anh là con giun trong bụng em đấy chứ"
"Sao vậy?" Triệu Vệ Quốc nhìn Hứa Đào nói
Triệu Vệ Quốc ngũ quan rất anh tuấn, mang vẻ đẹp nam tính đặc trưng của đàn ông của niên đại này, nói sao ta, không phải là nét đẹp giống con gái, chính là vẻ đẹp nam tính, nhướng đôi mày rậm một cái càng thêm quyến rũ.
Người đàn ông này, quả thực chính là yêu nghiệt khiến người ta muốn phạm tội mà!
Hứa Đào ngây người một hồi: "Em tính toán hai ngày nữa rảnh thì đi mua đồng hồ, không ngờ anh đã mua cho"
Triệu Vệ Quốc khẽ cười nhìn Hứa Đào, lúc này một tay cô chống cằm còn tay kia đang đeo đồng hồ, cảm giác ngữ khí cô rất nhẹ nhàng không giống với cách nói dò hỏi như trước,nhìn thấy cả người cô trông rất tươi tắn nhẹ hẫng.
Thì ra mua cái đồng hồ có thể lấy lòng được cô như vậy!
"Về sau em muốn mua cái gì thì nói anh mua cho"
Bất luận là thời đại nào, nữ nhân cũng không chống cự được người đàn ông tiêu tiền vì mình, Hứa Đào cô cũng không ngoại lệ: "Muốn cái gì đều mua hết sao?"
"Đều mua được" Triệu Vệ Quốc gật đầu: "Em cũng có thể tự mình mua, dù sao tiền trong nhà đều trong tay em".