Đi đến cửa chính, Lục Mạn Mạn quay đầu nhìn Hạ Kiến Sơn một cái, trong đôi mắt này của cô mang theo nụ cười, cử chỉ tràn đầy sự quyến rũ.
Hơn nữa còn giơ lên một bàn tay ngọc nhỏ nhắn vẫy nhẹ với anh ấy.
Hạ Kiến Sơn bị câu đến mức bối rối ngay tại trận, đứng tại chỗ cho đến khi bóng dáng của Lục Mạn Mạn biến mất, mới dần tỉnh táo lại.
Anh ta nhanh chóng thấy mừng khôn kể xiết, thì ra là chị dâu nhỏ chơi trò lạt mềm buộc chặt.
Lục Mạn Mạn dắt theo hai đứa trẻ một lớn một nhỏ, lại bắt xe buýt trở về lần nữa.
Vừa xuống xe, đầu tiên là thực hiện lời hứa mua cho nhóc Chi Chi một cây kem, còn Chu Bính, thấy hôm nay cậu bé đã nhẫn nhục chịu khó bung dù cho cô, cu li này, làm việc cũng khá tốt nên cũng mua cho cậu bé một cây.
Nhóc Chi Chi đặc biệt vui vẻ, liên tục nói: "Cảm ơn thím."
Chu Bỉnh hơi ngượng ngùng, nhận lấy que kem, cũng nói một câu: "Cảm ơn thím."
Thấy Lục Mạn Mạn không mua cho cô, sau đó Chu Bỉnh hiểu chuyện mà trả lại kem: "Thím ăn đi, thật ra cháu không thích ăn cái này."
Lục Mạn Mạn không ăn cũng biết, một mùi như đường hóa học rẻ tiền, cô nói: "Không thích thì vứt đi, thím cũng không thích."
Chu Bỉnh: "..."
Cậu nghĩ cô là vì tiết kiệm tiền.
Được rồi, thím đã nói như vậy, cậu sẽ không khách sáo nữa mà cắn một miếng kem, cảm giác mát lạnh sảng khoái lập tức tràn vào miệng, như xua tan cái nóng mùa hè, quả thật rất hưởng thụ.
Về phần ném? Sao có thể chứ.
Thiếu niên mười ba tuổi tuy rằng giống như người lớn nhưng đích xác vẫn là một đứa trẻ, mặc dù biết che giấu tính cách nhưng vẫn không cưỡng lại được sự cám dỗ của đồ ăn ngon.
Chu Bỉnh ăn kem một cách thích thú.
Vừa ăn vừa không quên nhìn em gái, chú ý cô bé làm nhỏ nước kem xuống quần áo.
Lại bỗng nhiên thấy thím dẫn bọn họ không đưa họ về nhà mà đi về phía nhà khách, đây là còn định gặp hai chú thím kia sao?
Hai người kia vừa nhìn là biết là muốn nịnh bợ thím, không đạt được mục đích vậy mà đặt mông ngồi dưới đất khóc lóc ầm ĩ, trông rất không phân rõ phải trái...
Chu Bỉnh không tin thím nhìn không ra, loại người đó căn bản không phải là bà con tốt tốt thích hợp để qua lại, vậy tại sao còn đi tìm bọn họ?
Cậu bé không nhịn được mà hỏi.
Lục Mạn Mạn không đủ kiên nhẫn để giải thích cho cậu bé nhiều như vậy, nói thẳng: "Đâu có nhiều cái vì sao như vậy, thím làm việc đương nhiên có lý do của thím."
Mặt Chu Bỉnh lập tức đỏ bừng, trong lòng cũng ghi nhớ, sau này thím nói cái gì chính là cái đó, tốt nhất không nên hỏi vì sao.
Đến cửa chính nhà khách, Lục Mạn Mạn dặn dò Chu Bỉnh trông nom em gái thật tốt, bảo hai người đợi ở cửa chính, sau đó một mình bước vào.
Hai người trong nhà khách đã chờ đến mức nôn nóng từ lâu.
Tống Bảo Căn chắp tay sau lưng đi tới đi lui trên mặt đất: "Bà có cảm thấy cô ta lừa chúng ta đến chỗ này chờ cô ta, thật ra đã chạy về từ lâu rồi hay không?"
Vạn Hương Liên vừa từ bên ngoài trở về, nóng đến mức chảy mồ hôi đầm đìa, vuốt một nắm tóc nói: "Không đến mức, không đến mức! Tôi đi ra ngoài ngồi xổm ở cổng khu nhà bọn họ mấy lần, thậm chí không cả nhìn thấy bóng người của cô ta, chắc là thật sự đi làm việc, còn chưa trở về!"