Cô giải thích: "Chuyện này không vẻ vang gì, em vốn không định nói với anh, có thể là Hạ Kiến Sơn đó cảm thấy anh không thường xuyên ở nhà, có ý đồ xấu với em, hôm qua tới đưa đệm, vụng trộm nhét cho em một bài thơ tình ở trên lầu..."
Thật lâu sau, đối phương vẫn không nói một lời nào.
Phần lớn đàn ông nghe thấy chuyện này xảy ra với vợ mình, chắc chắn tâm trạng sẽ không tốt, nhất là khi bây giờ vẫn là thập niên 80 hết sức bảo thủ.
Anh sẽ không thẹn quá hóa giận, trái lại đổ cho cô không đứng đắn đó chứ?
Trong lòng Lục Mạn Mạn tức thì cảm thấy không ổn rồi, rất lâu sau vẫn không đợi được phản ứng của anh, cô len lén đưa mắt liếc qua, còn chưa kịp nhìn thấy trên mặt anh có biểu cảm gì, một tiếng "tạch" đã khe khẽ vang lên, đèn bị tắt, tầm nhìn lập tức chìm vào bóng tối.
Một lát sau, đệm bên cạnh cô lún xuống, cô nghe được tiếng anh nói: "Tôi không ngờ là đạo đức của anh ta bại hoại đến mức đó, để em chịu thiệt thòi rồi, những chuyện này, em nên nói cho tôi biết sớm, giao cho tôi xử lý."
Sau khi ánh mắt Lục Mạn Mạn dần dần thích ứng với bóng đêm, nhìn thấy hình bóng của anh trong không gian tối tăm, bọn họ ngủ trên cùng một chiếc giường, khoảng cách giữa hai người chỉ vỏn vẹn một gang tấc, trên người anh có chút hơi nóng tỏa ra, không khỏi làm cho Lục Mạn Mạn cũng thấy hơi khô nóng.
Nghe anh nói như vậy, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại tủi thân "ồ" một tiếng.
Bỗng nhiên cô nhớ tới cái gì đó: "Anh ta là anh trai đồng đội của anh, công việc đó vẫn là do anh sắp xếp, em làm như vậy có phải không được ổn lắm không?"
Nói cách khác, chuyện đó có làm anh khó xử không.
Chu Nghiêm Phong dễ dàng nhìn thấy khuôn mặt, cổ, vai và hai cánh tay lộ ra ngoài chăn của cô trong bóng đêm, ai có thể ngờ được làn da của cô lại trắng đến như vậy, trong bóng tối tựa như lấp lánh, tỏa ra ánh sáng long lanh.
Anh không thể ngăn yết hầu chuyển động.
Anh nói: "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, anh ta phải chịu kết cục như vậy là đúng người đúng tội."
Lục Mạn Mạn vốn còn muốn hỏi mẹ già trong nhà anh ta thì biết làm sao, nhưng nghĩ lại, nói nhiều chắc chắn sẽ nói hớ, nếu Chu Nghiêm Phong đã biết chuyện này, hẳn là anh đã có sắp xếp riêng của mình, cần gì cô phải nhiều lời thêm nữa.
Vì vậy, cô chuyển sang ngáp dài một cái đầy chiến thuật.
Chu Nghiêm Phong nhanh chóng nói: "Ngủ đi."
Lục Mạn Mạn lập tức nằm xuống, nhưng chờ mãi mà vẫn không có động tĩnh gì, chẳng lẽ ông xã cho không nói ngủ, nghĩa là ngủ theo nghĩa đen sao???
Cô chăm chú lắng nghe, quả nhiên trong không gian tĩnh lặng chỉ còn nghe thấy hơi thở đều đặn mà ổn định của anh.
Người kiểu gì thế, cơ thể cao lớn như vậy hoá ra chỉ là vật trang trí thôi sao, chẳng trách ngay cả vợ cũng không nhìn nổi!
Lục Mạn Mạn không nhịn được đạp một anh một cái, thấy anh vẫn nằm im như thóc chẳng khác gì, bấy giờ mới tức giận xoay người ngủ.
Cô không biết rằng, mình vừa mới xoay người, Chu Nghiêm Phong ở trong bóng tối đã mở mắt ra, chờ đến khi người phụ nữ bên cạnh ngủ say, anh mới nhắm mắt lại một lần nữa.
Nhưng anh đã gặp phải cô chủ nhà giàu không bao giờ an phận Lục Mạn Mạn này, đêm nay chắc chắn sẽ không thể yên ổn.
Chu Nghiêm Phong ngủ đến nửa đêm, cơ thể mịn màng thơm tho của người phụ nữ bỗng nhiên lăn vào trong lồng ngực anh, chỗ mềm mại cao vút ép chặt vào anh chỉ cách một lớp vải mỏng.