Đầu óc Dư Tĩnh Tĩnh rối loạn, tâm tình cũng chìm xuống đáy cốc.
Khi cô đang sửa đổi cuốn tiểu thuyết do bản thân mình viết thì xuyên qua.
Trước đó sau khi biết được Lâm Nghiên Thu và Trình Gia Thuật quen nhau, cô thừa nhận cô cố ý lấy tên hai người để đặt cho nhân vật nam chính và nữ phụ là vì muốn hả giận.
Sau đó cô thay thế bản thân mình thành nữ chính, từng bước một cướp đi người đàn ông, con cái, danh lợi và địa vị của nữ phụ, còn nữ phụ sẽ bỏ trốn cùng người bán hàng rong, Lâm Nghiên Thu sẽ thua mình.
Cuối cùng nữ phụ bị lừa bán lên núi, lưu lạc vào tay một lão già trở thành cấm địa.
Đây cũng là cái kết mà cô đã sắp xếp, chỉ cần nghĩ đến đây thì ý muốn trả thù càng dâng lên cao hơn.
Vốn tưởng rằng bản thân xuyên vào cuốn tiểu thuyết do mình tự viết, lại biết trước diễn biến kịch bản, hết thảy đều nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Nhưng sau khi chân chính tới nơi này, Dư Tĩnh Tĩnh mới phát hiện mọi chuyện không hề đơn giản như trong dự đoán của cô.
Tất cả mọi người đều là người sống, họ không phải là người không biết suy nghĩ trên giấy nữa, mà bản thân cô cũng không còn là chủ nhân của những người này.
Nhưng hiện tại cô cũng không thể biết được chỗ nào có vấn đề.
Nếu Lâm Nghiên Thu không đi tù, cô không phải sẽ không có cơ hội đi theo Trình Gia Thuật đến bộ đội sao?
Không được, cô nhất định phải làm cho Lâm Nghiên Thu ngồi tù!
Mọi người còn phải đến đội sản xuất để làm việc, vì vậy nhóm anh trai và chị dâu cũng không ngồi nói chuyện lâu, Dư Tĩnh Tĩnh ở nhờ nhà chị dâu hai nên tất nhiên cô ta cũng phải đi theo xuống ruộng kiếm công điểm.
Mặc dù quê quán kiếp trước của Dư Tĩnh Tĩnh ở nông thôn nhưng cô ta chưa từng xuống đất làm việc còn bây giờ thì chẳng có ngày nào là rảnh rỗi cả.
Vậy mà cả nhà chị dâu hai còn chê cô ta làm việc chậm chạp.
"Tiểu Dư à, không phải tôi nói nặng nhẹ gì với cô, nhưng mấy người thanh niên trí thức như các cô đến đây sinh hoạt cũng quá vô dụng rồi.
Nói là tới giúp đội sản xuất nhưng thật ra càng cản trở chúng tôi hơn, cô tự nhìn bản thân mình xem, tôi đi tới đi lui hai vòng để cấy mạ rồi mà cô chỉ mới di chuyển được vài bước thôi."
Bên trong ruộng lúa, chị dâu hai bất mãn nhìn Dư Tĩnh Tĩnh tức giận nói: "Trong đội sắp xếp cho cô đến ăn ở nhà của tôi, bình thường tôi cũng không cắt xén khẩu phần ăn của cô vậy mà ngược lại cô làm việc rất tốt nha!"
Đáy mắt Dư Tĩnh Tĩnh nhìn chị dâu hai đang song song cấy mạ với mình, cô đem cảm xúc chán ghét che giấu đi.
Nếu không phải vì để có cơ hội tiếp cận nam chính thì cô thà sinh hoạt ở chỗ thanh niên trí thức chứ cũng không muốn ở nhờ nhà chị dâu hai này.
Mỗi ngày cô đều phải làm công việc đồng áng, về nhà còn phải hỗ trợ làm việc nhà, chăm sóc trẻ nhỏ.
Có trời mới biết, cô chán ghét trẻ con gần chết, nhất là những đứa bé vừa bẩn thỉu vừa không được giáo dục.
Tối hôm qua vì chuyện của Lâm Nghiên Thu mà chị dâu hai bị mẹ chồng dạy dỗ một trận, chị ta tức giận không có chỗ xả nên oán giận với Dư Tĩnh Tĩnh: "Còn có cái miệng của cô nữa, tôi sắp bị cô hại chết rồi, sau này nếu không có chứng cứ thì cô đừng có ăn nói lung tung nữa!"
Trong lòng Dư Tĩnh Tĩnh đầy bực bội, cô ta nhịn không được nói: "Là do chị không quản được miệng của mình, tại sao lại trách em?"
Lúc nảy nam chính khiến cô ăn quả đắng, cô ta đang phiền não muốn chết nào có tâm tư đi nịnh bợ người phụ nữ này.
Dư Tĩnh Tĩnh đi tới một mảnh ruộng khác, nơi đó cô có quen biết một người thanh niên trí thức tên là Tống Dục.
Dựa theo cốt truyện thì đây là người yêu thầm cô ta, nhưng bản thân cô ta chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt anh.
Mà bây giờ vì có chuyện nhờ vả nên Dư Tĩnh Tĩnh không ngại lợi dụng Tống Dục một chút.
Mùa đông vừa qua cô ta vất vả lắm mới dưỡng được làn da trắng, bây giờ vì bị phơi nắng nên đen đúa không thể chịu nổi.