Bởi vậy, thanh danh đã không tốt của nữ phụ giờ đây đã hoàn toàn bốc mùi, nam chính lại càng cảm thấy chán ghét cực độ với cô.
Tùy ý để cho người nhà họ Trình vạch trần cô và người bán hàng rong để duy trì trật tự đội, cho cô ngồi xổm trong nhà giam mấy năm mòn mỏi.
Mà nữ chính Dư Tĩnh Tĩnh cũng xuất hiện vào thời điểm này, với danh nghĩa giúp đỡ nam chính chăm sóc con cái vào ở nhà nam chính, cô ta hiền hậu lại có năng lực, không chỉ nấu cơm giặt quần áo, mà nuôi dưỡng trồng trọt mọi thứ đều thành thạo, cùng mấy đứa trẻ sống chung cũng rất hòa thuận, không biết từ khi nào cô ta đã thu phục được mấy đứa con của nữ phụ, từ đây “người một nhà” sống những ngày tháng hạnh phúc mỹ mãn.
Còn về phần nữ phụ, sau khi ra tù cô muốn về nhà, nhưng nhà đã không còn, muốn con, nhưng con không nhận cô làm mẹ, rơi vào kết cục hiu quạnh lẻ loi lại tuyệt vọng.
Một mình cô ngồi xe lửa đi xa cậy nhờ người thân, nào có hay nửa đường thì bị bọn buôn người lừa bán, sau nhiều lần qua tay, cuối cùng cô rơi vào tay một ông già dê.
Cuối truyện, tác giả còn giải thích cụ thể hoàn cảnh thê thảm của nữ phụ: “Người đàn bà kia ngày nào cũng trần truồng, bị trói nhốt trong một căn phòng tối om mục nát, ngày qua ngày phải sống như một con chó, nhiệm vụ là phải quan hệ, sinh con, lại quan hệ, lại sinh con…
….
Nghĩ lại chuyện này.
Lâm Nghiên Thu không khỏi rùng mình.
Cô vẫn có ấn tượng mơ hồ, hình như sau khi đọc toàn bộ quyển tiểu thuyết này cô tức đến không ngủ nổi, lập tức gọi điện cho bạn trai, thở phì phò kể lại chuyện này cho bạn trai nghe.
Lâm Nghiên Thu chỉ nhớ là bạn trai không ngừng an ủi cô nói: “Ngoan nào, bạn cùng phòng trước kia của em có thế nào thì cũng không chiếm được anh đây, bạn trai em là hoa đã có chủ, chỉ là cẩu tử của một mình người đẹp Lâm Nghiên Thu thôi.”
Rồi sau đó…
Cô đi ngủ, khi tỉnh dậy không hiểu tại sao lại đến chỗ này.
Nghe ý tứ trong lời nói của người phụ nữ trung niên, lúc này “cô” đã bỏ nhà đi với người bán hàng rong, ở trong thời không giả tưởng này, nam nữ lăng loàn có thể tính là phạm pháp, nói cách khác người nhà nam chính đã tố cáo “cô” lên đội duy trì trật từ vì tội bỏ nhà đi theo trai, cô” đã sắp phải vào tù rồi!
Lâm Nghiên Thu bị dọa toát mồ hôi lạnh, gần như là một phản xạ có điều kiện, cô vội nắm lấy tay người phụ nữ trung niên: “Dì…không không không, mẹ, bây giờ mẹ dẫn con về nhà họ Trình đi, hu hu…Con không muốn ngồi tù đâu…”
“Bây giờ đã biết sợ rồi à? Sao lúc đó còn làm?”
Người phụ nữ trung niên nói xong lại tức giận, giả vờ đưa tay lên muốn đánh người, Lâm Nghiên Thu vội chạy đến phía trước nói: “Con sai rồi, mẹ ơi con biết sai rồi, con không muốn ngồi tù đâu, mẹ nói con phải làm sao bây giờ.”
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, mình vừa đến đây còn ngu ngơ lắm, không muốn kéo thêm thù hận nữa.
“Còn làm sao nữa, đương nhiên là sống chết cũng không thừa nhận, con nói thật cho mẹ biết, chuyện con với tên bán hàng rong…Còn có ai biết nữa.”
Lâm Nghiên Thu mù mờ lắc đầu.
Nữ phụ trong nguyên tác không có nói qua với bất kỳ người nào, sau khi nhảy sông tự vẫn cũng nói năng thận trọng, còn về tên bán hàng rong kia… hắn sẽ càng không nói, trừ khi đầu óc có vấn đề mới muốn ăn cơm tù.
Bị người khác thấy?
Khả năng này cũng không lớn lắm, không biết là do logic của tác giả nguyên tác có lỗ hổng hay là vấn đề ở mặt khác, chân trước nữ phụ vừa chạm mặt người bán hàng rong ở huyện thành, thì chuyện cô bỏ nhà đi đã được truyền đi khắp nơi.
Còn chưa bắt được điểm yếu, vậy ai biết trước được mà đi đồn sau lưng?
Đầu óc Lâm Nghiên Thu rối bời, lúc này Đại Bảo đột nhiên nói: “Dì Tĩnh Tĩnh biết, dì ấy nói với thím hai là mẹ chạy, con nghe hai người ấy nói chuyện!”