“Nhỏ Thu cũng đâu phải chỉ có mỗi mình anh Xuân là anh em, mà những chuyện tốt không đến lượt chúng con, còn chuyện mất mặt thì chúng con phải ra trước đúng không!”
Cái cô em chồng nhà mình này, từ sau khi gả vào nhà họ Trình thì thay đổi hẳn, đôi mắt cứ như mọc trên đỉnh đầu vậy, ai ai cũng thấy không vừa mắt, đã nhiều lần muốn tóm lấy cơ hội nói móc nó vài câu rồi.
Gì mà chị dâu ngươi sao lại đen giống con cá Chạch, quần áo rách nát trên người nên ném đi, cửa hàng bách hóa trong huyện có “sợi tổng hợp” năm tệ tám một thước vải, rẻ lắm!
Năm tệ tám một thước vải mà kêu rẻ lắm? Nói vậy không thấy xấu hổ hả!
Đúng, cô thừa nhận, cô em chồng này của cô càng ngày càng biết chưng diện, “sợi tổng hợp” từng thước từng thước, người ta đã sớm không cần mặc áo khoác nữa, nói gì mà người thành phố lưu hành mặc váy, trên chân lại đi giày cao gót, trên đường từ thật xa đã có thể nghe tiếng giày lộp cộp rồi.
Con quỷ nhỏ này!
Từ lâu cô đã nhìn ra em chồng không an phận, kết quả thì sao?
Thật đúng như cô đã nghĩ, cái cô em chồng này lại bỏ đi với thằng đàn ông khác!
Xí!
Càng nghĩ càng thấy giận, cô gào to đi đến trước mặt chồng, chống nạnh uy hiếp: “Tôi nói cho anh biết nha Lâm Nghiên Xuân, anh không được phép đi, nếu anh dám đi đi tôi sẽ không để anh yên đâu!”
Nhưng không ngờ đến, người đàn ông bình thường bị đánh cũng không thèm nói một câu, lại hét to với cô: “Đàn bà thì nói ít thôi, nấu cơm của cô đi!”
Lâm Nghiên Thu hoảng sợ lại quay qua nhìn người phụ nữ trẻ tuổi, cô ta bị chồng mắng nên cũng không dám nói thêm câu nào nữa, chỉ hung hăng liếc xéo Lâm Nghiên Thu, rồi quay về phòng bếp.
Bị chồng cô mắng, thì liếc tôi làm gì.
Lâm Nghiên Thu cực kỳ cạn lời, nhưng cũng không nói gì cả.
Chủ yếu là khi đọc truyện, bởi vì thấy ghét qua nên cô đã bỏ qua khá nhiều nhân vật và tình tiết, thậm chí cô còn không nhớ người phụ nữ trẻ tuổi tên là gì.
Cho nên dựa vào nói ít sai ít, vẫn nên câm miệng thì tốt hơn.
….
Trong cái thời đại này, giao thông còn chưa phát triển tiện lợi, bọn họ đi bộ đến nhà họ Trình.
May là cũng không quá xa, chỉ khoảng hai dặm thôi.
Nhưng như vậy cũng đủ khiến Lâm Nghiên Thu mệt chết, hai đứa con gái song sinh của cô còn nhỏ không thể đi được bao nhiều, là “mẹ” của cặp sinh đôi, dù sao cô cũng phải ôm một đứa.
Đứa còn lại là do anh cả của nữ phụ ôm.
Mẹ nữ phụ tay trái tay phải dắt Đại Bảo và Nhị Bảo.
Lâm Nghiên Thu: “...”
Sinh nhiều quá!
“Đại Bảo, các con làm sao đi sang nhà bà ngoại?” Cô có hơi tò mò.
Đại Bảo ngẩng đầu nhìn mẹ, mở mắt to tròn to khó hiểu: “Thì cứ đi thôi ạ?”
Lâm Nghiên Thu đổi một cách hỏi khác: “Vậy còn Tam Bảo và Tiểu Bảo thì sao?”
Đại Bảo chỉ chỉ em gái: “Con với Nhị Bảo, mỗi người ôm một đứa.”
Bây giờ Lâm Nghiên Thu không còn gì để nói, cô còn không bằng cả hai đứa trẻ…Cô thấy chột dạ ghê, đã thấy mẹ của nữ phụ Lương Phượng Anh liếc qua đây ánh mắt mang theo trần trụi khinh bỉ.
Lâm Nghiên Thu: “...”
Chẳng bao lâu sau, đã đến đội sản xuất nhà họ Trình, cứ đi theo hướng tây khi sắp ra khỏi thôn, cuối cùng cũng đến được nhà họ Trình.
Vừa rồi khi trên đường đến đây, Lâm Nghiên Thu đã chú ý quan sát, không giống những đời sau đều là biệt thự nhỏ, thời kỳ trong sách này nông thôn vẫn rất nghèo, đưa mắt nhìn qua, hầu như tất cả đều là nhà làm bằng bùn đất, thấp bé cũ nát.
Ngược lại, nhà của nhà họ Trình thật sự rất bắt mắt, một loạt bốn gian nhà mái gạch đỏ khang trang, mái ngói mới tính, còn “xa xỉ” xây sân đất nung cao hơn nửa người, nhìn rất là khí thế, trong những ngôi nhà gạch đất thì dùng câu hạc trong bầy gà để diễn tả cũng không quá.
Cửa sân ở nông thôn không có khóa, Đại Bảo chạy đến mở cửa trước.
Sau đó, một giọng nói the thé vang lên từ trong sân: “Cái thằng đáng chết Đại Bảo này, mày đem Tam Bảo Tiểu Bảo đi đâu hết rồi?!!’