Bây giờ sắp hình thành lữ đoàn trinh sát cấp A, sư đoàn dự định phân công người trước mắt này làm đại đội trưởng, nếu nắm được cơ hội, tương lai của người trước mắt này là vô hạn.
Với tư cách là đội trưởng cũ, chỉ đạo viên chân thành hi vọng binh mạnh nhất đã từng được dẫn dắt sẽ nhận được đường thăng tiến càng dài rộng hơn nữa.
Trong lúc nhất thời tâm tư trăm chuyển, đang định nói thêm hai câu, thì thấy khuôn mặt từ trước đến nay không hay biểu lộ biểu cảm nay lại đen lại, bức thư điện báo trong tay đã sắp bị nghiền thành bột mịn.
Chỉ đạo viên có hơi tò mò trên thư nói gì vậy, mà có thể làm cho người khác tức giận thành như vậy?
Còn chưa kịp đưa đầu nhìn qua, đã nhận được một ánh mắt cảnh cáo.
Chỉ đạo viên gãi gãi mũi, rất tự giác rời khỏi văn phòng, còn đóng cửa lại nữa.
Trước bàn làm việc, Trình Gia Thuận sững người, nhìn chằm chằm vào mấy chữ trên thư.
Vợ con bỏ đi rồi, nhanh về!
Phóng tầm mắt ra toàn bộ xã Hồng Kỳ, không ai không biết tới cái tên Cao Quế Hương.
Bà sinh ra hai trai hai gái, không nói đến tiền đồ nhưng so với các con của nhà khác thì không biết gia đình bà mạnh hơn bao nhiêu lần.
Con trai cả của bà là đội trưởng đội sản xuất, anh ở trong đại đội là một nhân vật nói một không hai, con gái lớn năm xưa thi đậu trường y, sau đó đến huyện thành làm y tá, hiện tại cô là người ăn cơm và nhận lương của nhà nước.
Về phần con trai thứ ba cũng là người mà bà hài lòng nhất, năm mười tám tuổi Trình Gia Thuật đã vào bộ đội, sau khi lăn lộn hơn mười năm thì bây giờ anh đã là đại đội trưởng!
Có thể dạy dỗ được mấy đứa con tài giỏi như vậy, đã cho thấy bà không phải là một người đàn bà đanh đá không biết suy nghĩ.
Nhưng khi nghe lời của con dâu ba nói xong đã khiến cho Cao Quế Hương đang tức giận thì đột nhiên sững người.
Trong lòng bà lập tức dâng lên nghi ngờ.
Đúng vậy, mấy đứa con của bà đứa sau lại ưu tú hơn đứa trước.
Cuộc sống trong nhà cũng không khó khăn, bên ngoài có biết bao nhiêu người đang đỏ mắt ước gì nhà bà bị xấu mặt!
Coi như bà không có trình độ văn hóa nhưng bà vẫn biết câu "Bắt trộm phải có tang vật, bắt kẻ gian dâm phải cả cặp gian dâm."
Nhưng cái gì cũng chưa thấy mà bà đã náo loạn ầm ĩ, nói cho cùng người mất mặt chính là đứa con trai thứ ba của bà, chỉ trách bản thân bà quá hồ đồ, chưa tra xét kĩ càng mọi chuyện đã gửi thư khẩn cấp để cho con trai út quay về bỏ vợ.
Nhìn xem bà đã làm ra chuyện tốt gì rồi!
Một lát nữa bà phải hỏi con dâu thứ hai đã nghe tin tức này từ đâu mới được.
Lâm Nghiên Thu thấy thế liền vội vàng mở miệng nói: "Một kẻ bán hàng rong đi khắp nơi thì làm sao có thể so sánh được với Trình...làm sao vượt qua Gia Thuật được chứ? Con sống sung sướng như vậy thì sao có thể cùng người bán hàng rong đó bỏ trốn được, trừ khi đầu con bị úng nước rồi."
Cô vừa dứt lời cũng thấy hơi chột dạ, dù sao nữ phụ cũng thật sự coi trọng người bán hàng rong kia nha.
Hơn nữa mẹ và anh cả của nữ phụ cũng đang nhìn cô, điều này càng làm cô thêm chột dạ.
Lâm Nghiên Thu ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, cô tùy ý để cho mọi người nhìn mình.
"Mẹ và anh con hiếm khi tới đây một chuyến, con vào nhà chuẩn bị thức ăn để hai người cùng ở lại ăn một bữa cơm."
Trên mặt Cao Quế Hương tuy không dễ nhìn lắm nhưng bà cũng không nói lời khó nghe nào, bà gọi Đại Bảo đi vào nhà dọn ghế ra.
Lương Phượng Anh nhìn mọi chuyện đang diễn ra, trong lòng bà nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Bà thật sự rất sợ con gái nhỏ ương bướng không nghe lời mà đi náo loạn!
Lương Phượng Anh đẩy con gái mình nói: "Con còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi làm việc đi, để chúng ta ở đây nói chuyện."
Lâm Nghiên Thu bất thình lình bị đẩy một cái khiến cả người lảo đảo, cô vội vàng đứng vững, im lặng chịu đựng.