Hồ Dao Hoa nằm trên giường, trợn tròn mắt, không thể ngủ được. Thời tiết cuối tháng mười đã se lạnh, buổi tối còn lạnh hơn. Cô ta cuốn chăn bọc kín người mình, yên lặng chờ đợi. Không beiets qua bao lâu, có tiếng đập cửa ầm ầm vang lên, người đứng ngoài cửa gọi to: “Lão Hồ, Lão Hồ, mau dậy đi, đã xảy ra chuyện rồi, mau dậy xem thử…”
Sau đó là ánh đèn trên phòng khách sáng lên, cô ta nghe thấy tiếng nói chuyện của cha mình và người nọ, vì giọng nói quá nhỏ nên không nghe được rõ ràng. Không lâu sau, cha cô ta đã ra ngoài với người nọ.
Hồ Dao Hoa ngồi dậy, trái tim đập thình thịch.
Qua một lúc, cha Hồ đã quay lại, Hồ Dao Hoa lập tức nhảy xuống giường, chạy ra ngoài. Lúc này cha Hồ đang sửa sang lại hòm thuốc, quần áo ông ta còn dính một mảng máu lớn. Mẹ Hồ bị dọa sợ, vội vàng hỏi han: “Làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cố Nhị Tài bị ngã vỡ đầu, chảy quá nhiều máu, tình hình rất nghiêm trọng, phải đưa tới bệnh viện. Tôi phải đi theo một chuyến, trên đường đi dùng thảo dược cầm máu cho anh ta. Từ thôn chúng ta tới bệnh viện quá xa, không thể không sơ cứu trước, nếu không đợi đến được bệnh viện cũng không giữ nổi mạng.”
Môi Hồ Dao Hoa run rẩy: “Có phải chân cũng bị gãy hay không?”
“Sao con biết? Đúng là chân cũng bị thương, tạm thời không thể cử động, có gãy hay không, cụ thể thế nào vẫn phải đợi sau khi kiểm tra mới biết được.”
Khi có người còn đang chờ mình cứu mạng, dù cha Hồ có giật mình, cũng không có thời gian tìm tòi nghiên cứu vì sao Hồ Dao Hoa lại biết chuyện này, chỉ cho rằng cô ta nằm trong phòng nghe được ông ta nói chuyện với người nọ.
Mẹ Hồ nhíu chặt mày: “Đã hơn nửa đêm rồi, sao lại té ngã?”
“Nghe nói là trên đường tan học về nhà Cố Kiều nhặt được hai mươi đồng, nhà bên kia chưa phân gia, sau khi Cố Nhị Tài biết, lập tức ép Cố Kiều bỏ tiền ra sung công. Cố Kiều không muốn, hai bên nảy sinh sung đột. Cố Nhị Tài cũng thật là, là chú còn không biết xấu hổ đi cướp hai mươi đồng của cháu gái, không cướp được còn muốn vung tay đánh người.”
“Kết quả Cố Kiều chạy trốn nhanh, anh ta không đứng vững, ngã đập đầu vào cối đá, không chỉ ngã vỡ đầu, cái cối đá kia cũng không biết vì sao độ nhiên đổ xuống, cả cái cối đá nện xuống chân anh ta. Thôi không nói nữa, tôi đi trước đây.”
Cha Hồ vội vàng ra ngoài, để lại mẹ Hồ đứng trước cửa nhìn theo. Hai vợ chồng đều không phát hiện ra, sắc mặt Hồ Dao Hoa đờ đẫn, dưới ánh đèn mờ u ám, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Cố Nam Sóc ngủ một giấc tới hừng đông, ngày hôm sau mới biết chuyện sảy ra trong thôn đêm qua.
Tuy rằng Cố Trường Quý nhỏ hơn cha hắn vài tuổi, nhưng lại kết hôn sớm hơn cha hắn. Khi cha hắn dẫn theo mẹ hắn về thôn Dương Liễu, con trưởng Cố Đại Phát của Cố Trường Quý đã có thể đi mua nước tương rồi. Cố Kiều chính là con gái của Cố Đại Phát, cùng thế hệ với Minh Huy, nhưng lớn hơn Minh Huy bốn tuổi, năm nay đã mười lăm.
Ngoài Cố Đại Phát ra, Cố Trường Quý còn có ba người con trai nữa, con thứ hai tên Cố Nhị Tài, con thứ ba tên Cố Tam Cát, con thứ tư tên Cố Tứ Tường
Nghe các thím trong thôn bát quái, Cố Nam Sóc phát hiện ra một vấn đề.
Hắn lật vài lần ký ức, khi còn nhỏ hình như Cố Kiều cũng không có gì đặc biệt, mấy năm gần đây mới dần dần truyền ra chuyện liên quan đến vận may, ví dụ như lên núi bắt được gà rừng thỏ hoang, trượt chân ngã một cái ngã vào cây nhân sâm, chơi đùa trong sân đào ra được đồng bạc… Vân vân.
Những việc này chỉ phát sinh ngẫu nhiên, chỉ là “Ngẫu nhiên” mà thôi, số lần không nhiều lắm. Còn thứ gọi là “Phản phệ ác ý” lại càng chưa từng xảy ra, giống như tình huống Cố Nhị Tài gặp phải lần này, theo Cố Nam Sóc biết, vẫn là lần đầu tiên.
Nhưng trong nguyên tác, Cố Kiều sử dụng vận may vô cùng thường xuyên, “Phản phệ ác ý” cũng nhìn mãi quen mắt.
Hay là vận may còn có thể thăng cấp?
Đối với điểm này, Cố Nam Sóc có chút nghi ngờ. Trong nguyên tác không hề nhắc đến, thậm chí chưa nói vận may của Cố Kiều sinh ra thế nào. Nhưng đời sau có rất nhiều tác phẩm viết về vận may, trong số đó ngọn nguồn của vận may có vài loại như sau: Thứ nhất vai chính là thần may mắn chuyển thế, thứ hai trên người vai chính mang theo bảo vật, thứ ba đột nhiên xuất hiện trên người vai chính.
Tình huống của Tô Nhuyễn giống với loại thứ ba, trong loại thứ ba này đa phần có thêm nhân tố trọng sinh hoặc là xuyên không, nhưng Cố Nam Sóc chắc chắn, Cố Kiều không trọng sinh, cũng không phải xuyên không. Nhưng điều này cũng không ngăn cản được cô ta vẫn là con gái ruột của tác giả như cũ, bàn tay vàng quá nghịch thiên, đường đi tới đỉnh cao cuộc đời không chướng ngại vật.