Cố Nam Sóc rửa mặt xong, ngồi tựa vào đầu giường, lấy ra quyển “Cuộc sống hạnh phúc của Cố Kiều” từ trong ngăn kéo.
Hiện giờ, hắn đã dưỡng thành thói quen, mỗi đêm trước khi đi ngủ phải xem quyển sách này một lát.
Sau khi mở ra, Cố Nam Sóc có chút kinh ngạc, trước đây cốt truyện vẫn luôn nhảy loạn giữa văn tự và loạn mã gần hai tháng, cuối cùng không nhảy nữa rồi, nó đã khôi phục thành văn tự. Mặt khác nội dung vẫn giống ban đầu, chỉ có câu nhắc tới chuyện Lâm Thục Tuệ mang theo năm trăm đồng của hồi môn gả vào nhà họ Ngụy đã biến mất không thấy đâu nữa.
Trong sách, đoạn văn này không biến thành loạn mã, cũng không bị văn tự khác thay thế, mà là một đoạn trống.
Cố Nam Sóc sửng sốt một lát, sau đó khẽ cười. Xem ra cuộc giằng co giữa Lâm Thục Tuệ và nhà họ Ngụy đã có kết quả rồi. Chị ta vẫn gả cho Ngụy Quốc Đống.
Đối với điều này, Cố Nam Sóc cũng không cảm thấy thất vọng, thậm chí còn không thèm để trong lòng. Bây giờ chưa thay đổi, không đại biểu sau này không có cơ hội thay đổi. Huống hồ trong nguyên tác Lâm Thục Tuệ và Ngụy Quốc Đống cũng không phải nhân vật lợi hại gì, không đáng sợ.
Hắn chậm rãi lật xem tiểu thuyết, đột nhiên nhướng mày, vì phát hiện ra một vấn đề không biết có nên tính là vấn đề hay không.
Hình như tác giả của quyển sách này không có khiếu đặt tên, ngoài những nhân vật pháo hôi quan trọng ví dụ như hắn, hoặc là vai phụ quan trọng ví dụ như đám người Cố Nam Huyền, và đám nhân vật mấu chốt khác, có rất nhiều nhân vật nhỏ đều không có tên, có vài người dùng xưng hô theo vai vế trong gia đình thay thế.
Ví dụ như vợ của Cố Nhị Tài, Cố Nam Sóc sống ở thôn Dương Liễu nên biết, chị ta tên là Trần Tú Trân. Nhưng trong sách, chị ta chỉ có danh hiệu thím hai. Vợ của Cố Tam Cát và Cố Tứ Tường cũng thế, đều xưng là thím ba Cố, thím tư Cố, tên họ là gì, chưa bao giờ đề cập tới.
Ngày hôm sau, tranh thủ lúc sáng sớm đưa Cố Nam Huyền tới trường học, Cố Nam Sóc qua tìm hiệu trưởng nói ra ý đồ đến của mình luôn. Lúc đó cô giáo Lâm cũng đang ở trong văn phòng.
Trùng hợp là, năm đó bà ấy từng là giáo viên chủ nhiệm của Tống Giai, bà ấy cảm thán: “Tôi vẫn nhớ rõ con bé, thành tích rất khá. Vốn dĩ cho rằng là hạt giống thi đại học, nào ngờ gia đình đột nhiên xảy ra chuyện, người nhà con bé tới nói muốn làm thủ tục thôi học, vì chuyện này tôi còn qua nhà con bé một chuyến, nhưng không gặp được con bé.”
“Cậu mợ con bé chỉ thúc giục tôi mau chóng làm thủ tục, căn bản không nghe tôi khuyên can. Thời buổi này, có nhà nào là không hy vọng trong nhà có người đỗ đại học, nhà bọn họ cũng không đến mức quá khó khăn không thể nuôi nổi con bé ăn học. Thành tích của con bé rất tốt, hy vọng rất lớn. Hơn nữa, chỉ cần một năm, nghỉ học ngay lúc đó không có lợi. Khi ấy tôi cảm thấy kỳ quái, nên để lại hậu chiêu, không phải làm thủ tục thôi học, chỉ là tạm nghỉ học. Vốn dĩ đang định sau này gặp được con bé sẽ hỏi thăm ý kiến của nó một chút, sau đó bởi vì chuyện công việc và chuyện gia đình tôi quá bận rộn, quên mất lúc nào không hay.”
Cố Nam Sóc không ngờ còn có chuyện này, hiệu trưởng gọi nhân viên lưu trữ hồ sơ tới, điều tra lại một chút quả nhiên có việc này.
Nếu là tạm nghỉ học, bây giờ muốn đi học lại thì dễ làm rồi.
Cô giáo Lâm cười rộ lên: “Đúng lúc bây giờ tôi đang dạy lớp mười hai, khi về cậu nói với con bé một tiếng, bảo sang năm khai giảng con bé trực tiếp tới tìm tôi, cũng chuyển tới lớp tôi luôn. Hiệu trưởng, ngài thấy thế nào?”
Một người muốn tới học, một người muốn nhận, tất nhiên là hiệu trưởng không có lý do gì để từ chối rồi,.
Nói xong chuyện này, Cố Nam Sóc mới tới cửa hàng, mở cửa buôn bán.
Việc buôn bán của ngày hôm nay quạnh quẽ hơn hôm qua rất nhiều, nhưng so với cửa hàng khác mà nói, lượng khách vẫn nhiều hơn không chỉ gấp đôi. Cố Nam Sóc không ham chút lợi nhuận nhỏ, chưa tới bốn giờ đã đóng cửa, đạp xe tới trường học đón Cố Nam Huyền. Trên đường về nhà hai người còn rẽ vào Cung Tiêu Xã mua vài thứ.
Đường về nhà phải đi qua rạp chiếu phim, Cố Nam Huyền ngồi sau đột nhiên vỗ mạnh vào lưng Cố Nam Sóc một cái: “Anh Ba, dừng một chút. Anh xem, là chị Tống Giai!”
Cố Nam Sóc nhìn theo tay em gái chỉ, lập tức trông thấy một cô gái đang bày hàng trước cửa rạp chiếu phim, miệng không ngừng thét to. không phải Tống Giai còn có thể là ai?
“Các anh các chị, hạt dưa hạt bí đậu phộng thơm ngon đây, có vị trà xanh, có cả vị caramel và các vị khác, khẩu vị nào cũng có. Còn có cả bắp rang thơm ngào ngạt! Anh trai này, không mua cho bạn gái chút đồ ăn vặt sao? Khi xem phim, không có gì ăn quá nhàm chán!”
“Chị gái này, ly đựng đồ ăn là do tôi tự mình làm ra, chị nhìn xem có phải con thỏ và con sư tử trên đó rất đáng yêu hay không? Con chị thích quá rồi kìa, không mua một ly sao? Ly lớn ba mao, ly nhỏ chỉ hai mao, ăn xong đồ ăn rồi, còn có thể giữ lại ly giấy làm đồ chơi cho trẻ con, quá có lời.”
Cố Nam Sóc đẩy xe đạp đến gần, đầu tiên là liếc mắt nhìn một loạt ly giấy bày biện trước quầy hàng một cái. Ly giấy được làm bằng giấy thủ công đủ sắc màu, mỗi ly đều gấp theo hình thù động vật khác nhau, có Hươu cao cổ, có hổ, sư tử, khỉ, thỏ… Có thể nói là chủng loại đa dạng, đủ mọi kiểu dáng. Khách hàng nhìn thấy đồ vật mới lạ đáng yêu như thế đều động lòng, chẳng những trẻ con thích, mà con gái cũng thích.
Thời buổi này, người tới xem điện ảnh quá nửa là các cặp tình nhân trẻ tuổi. Nhà gái thích, nhà trai sẽ không có ánh mắt, không mua một ly sao? Giá tiền một ly cũng không cao, có thể tới rạp xem phim đa phần đều không thiếu chút tiền ấy.
Mặc dù lượng đồ ăn trong mỗi ly đều ít ỏi, bán đắt hơn không chỉ gấp đôi loại tính theo cân. Nhưng nhờ vào chủng loại đa dạng, khẩu vi độc đáo nhà khác không có, còn bán ở ngay trước cửa rạp chiếu phim, ngược lại cũng không mấy ai so đo, buôn bán coi như không tệ.
Cố Nam Sóc chỉ mới đứng đó chưa lâu, Tống Giai đã bán được bảy tám ly rồi.