Chương 4: Từ giờ về sau, mẹ con bọn họ không còn quan hệ gì (2)
Hai tay Lâm Thục Tuệ nắm chặt thành nắm đấm, hơi thở rối loạn vài nhịp, mẹ Lâm định vươn tay cướp lấy tờ giấy, lại bị Cố Nam Sóc nhẹ nhàng tránh thoát.
Cố Nam Sóc nắm chặt tờ giấy trong tay, nghiêng đầu nói với người đàn ông bên cạnh: “Phiền anh Nhị Hổ lên đồn công an trên thị trấn một chuyến, mời đồng chí công an tới đây. Em muốn báo án! Chúng ta chỉ là dân chúng bình thường, đúng là không thể soát người. Nhưng công an có quyền này, đợi bọn họ đến so sánh số seri của mỗi tờ tiền trên người nhà họ Lâm và số seri ghi trên tờ giấy này, chân tướng thế nào, tất nhiên sẽ rõ ràng. Có điều…”
Cố Nam Sóc cười tủm tỉm nhìn người nhà họ Lâm: “Đến lúc đó, kết cục sẽ không tốt lắm đâu. Trộm tiền bạc của người khác, số tiền quá lớn sẽ bị bắt ngồi tù. Nhà dì…”
Ngón tay Cố Nam Sóc lướt qua bốn người nhà họ Lâm: “Có một tính một, đều vào đồn cảnh sát.”
Hắn trực tiếp dùng lời của người nhà họ Lâm trả lại nguyên vẹn cho bọn họ, sắc mặt người nhà họ Lâm lập tức thay đổi, thấy Nhị Hổ định ra ngoài, mẹ Lâm cuống quýt gọi lại: “Chậm đã!”
Cố Nam Sóc liếc bà ta: “Không phải dì Lâm nói tiền là của nhà họ Lâm sao? Đợi sau khi công an tới điều tra đối chiếu, nếu chứng minh là cháu vu oan cho dì, cháu sẽ tự mình bưng trà rót nước bồi tội với dì, mặt khác còn bồi thường cho dì thêm một trăm đồng, có được không? Đương nhiên dì cũng có thể lựa chọn kiện cháu tội vu khống, nhưng nếu sự thật chứng minh tiền là của nhà họ Cố chúng cháu, vậy thì…”
Hắn không nói hết lời, nhưng ý tứ phía sau, người nhà họ Lâm đều rõ ràng.
Bốn người nhìn nhau, vốn dĩ cảm thấy “Thói quen nhỏ của cha mình” mà Cố Nam Sóc nói là lời dối trá, nhưng dáng vẻ hoàn toàn không sợ bọn họ kháng cáo lại khiến người nhà họ Lâm lo lắng bồn chồn.
Có tật giật mình, người nhà họ Lâm không dám đánh cuộc. Lâm Thục Tuệ và hai anh em nhà họ Lâm đều nhìn về phía mẹ mình.
Mặt mẹ Lâm lúc xanh lúc trắng, chỉ trong nháy mắt đã thay đổi sắc mặt vài lần.
Thấy bà ta vẫn còn lưỡng lự, Cố Nam Sóc lại mở miệng nói tiếp: “Nể tình hai nhà đã từng là thông gia với nhau, cháu cũng không muốn làm quá lên, bây giờ mẹ con dì lấy tiền ra, cháu sẽ không báo cảnh sát nữa, chúng ta giải quyết riêng với nhau.”
Hai mắt mẹ Lâm lập lòe, vẫn có chút do dự.
Nhưng Cố Nam Sóc lại không cho bà ta quá nhiều thời gian để suy xét, hắn nói thẳng: “Cháu đếm tới ba, qua ba tiếng, nếu không nhìn thấy tiền, vậy thì chỉ có thể mời công an tới!”
“Một, hai, ba!”
Chữ ba còn chưa dứt hoàn toàn, mẹ Lâm đã moi ra một sấp tiền từ trong lòng ngực đập thẳng lên bàn: “Được rồi chứ?”
Cố Nam Sóc nhẹ nhàng lướt mắt nhìn sấp tiền kia, sắc mặt không thay đổi: “Anh Nhị Hổ, vẫn phải phiền anh đi một chuyến rồi.”
Mẹ Lâm đứng phắt dậy: “Không phải đã trả lại tiền cho cậu rồi à? Cậu còn muốn thế nào?”
“Dì Lâm, dì làm vậy là không thành thật rồi! Số tiền nhà dì lấy đi đâu chỉ có chừng này? Chỉ riêng tiền an ủi của anh trai cháu thôi đã năm trăm rồi, cộng thêm số tiền tích cóp bao năm qua của cha cháu nữa, cũng không ít đâu, dì định lừa ai? Tưởng cháu không biết rõ tiền bạc trong nhà sao? Cho dù cháu không nhớ rõ, trên giấy ba cháu ghi lại vẫn còn số tiền ở đây này. Cháu nghĩ chúng ta vẫn nên mời công an tới thẩm tra đối chiếu thì tốt hơn!”
Mẹ Lâm nghiến răng nghiến lợi, đưa mắt ra hiệu cho Lâm Thục Tuệ và hai anh em nhà họ Lâm, ba người tìm kiếm rất lâu, cuối cùng không cam tâm moi hết số tiền giấu trên người ra ngoài.
Cố Nam Sóc nhướng mày, a, còn biết trứng gà không thể bỏ chung vào một rổ cơ à!
Hắn đẩy tất cả số tiền trên bàn tới trước mặt Cố Nam Huyền: “Đếm xem bao nhiêu!”
Cố Nam Huyền cẩn thận đếm từng tờ, mẹ Lâm nhìn đống tiền cảm giác tim đang nhỏ máu, giống như mỗi tờ tiền là một miếng thịt trên người bà ta vậy.
Bà ta không cam lòng, mở miệng: “Chúng tôi đã lấy hết tiền ra rồi, nhưng nhà họ Cố các cậu không thể không phúc hậu như vậy! Con gái tôi gả tới nhà các cậu mười mấy năm, sinh con dưỡng cái, lo liệu việc nhà, tuổi xuân tươi đẹp đều dành cho nhà họ Cố các cậu rồi. Bây giờ Cố Nam Vọng đã chết, dù gì nhà các cậu cũng phải bồi thường cho con gái tôi một chút chứ!”
Lưu Ái Hoa cười nhạo: “Chị Lâm này, đừng đùa nữa! Lo liệu việc nhà sao? Chị nhìn hai tay Lâm Thục Tuệ mà xem, vừa trắng vừa mịn màng, đây là đôi tay của người thường xuyên làm việc hay sao? Trong thôn có ai là không biết, người khác cưới về nhà là con dâu, còn nhà họ Cố cưới về nhà là tổ tông.”
“Cũng chỉ có người nhà họ Cố thành thật mới như vậy, luôn nói cô ta là con gái thành phố, xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, không có cha mẹ người thân ở bên không dễ dàng, còn nói con dâu nhà người khác có chồng ở bên săn sóc, Nam Vọng lại quanh năm suốt tháng không về được mấy ngày, có lỗi với cô ta, phải thông cảm cho cô ta. Bên này không dễ dàng, bên kia phải thông cảm, càng nuông chiều càng khiến cô ta lười biếng.”
Mẹ Lâm không thể nào phản bác nổi, chỉ có thể bỏ qua điểm này nói sang điểm khác: “Nhưng Thục Tuệ cũng sinh cho nhà họ Cố ba đứa con trai, đối với nhà họ Cố mà nói, đây chính là công lớn!”
Lưu Ái Hoa không phục: “Nói cứ như ba đứa trẻ kia không có phần của Lâm Thục Tuệ vậy.”