Lúc tắm rửa, dù đã chuẩn bị tâm lý, cũng biết đám người họ Úy trời đánh đó nhất định sẽ không thể nào đối xử tốt với Úy Bội.
Nhưng khi nhìn thấy đứa nhỏ chỉ còn da bọc xương, cả người gầy gò như người dân tị nạn Châu Phi mà cô từng thấy trên ảnh, Úy Nam vẫn không nhịn được siết chặt nắm tay.
Hiện tại xem như cô đã hiểu vì sao Úy Song Toàn lại ném em gái ở cửa, hoàn toàn không muốn đối mặt với cô.
Đơn giản chỉ là vì chột dạ, lo sợ cô nhìn thấy bộ dạng đáng thương của em gái sẽ lại nổi giận, sau đó tiếp tục chống đối, gây sự với bọn họ!
Úy Bội căn bản không quan tâm bản thân ăn mặc như thế nào.
Ngay cả khi mái tóc bị chị gái cắt như chó gặm, thậm chí quần áo đang mặc trên người khiến cô bé đi lại rất khó khăn; nhưng Úy Bội vẫn rất vui vẻ, cô bé nhìn Úy Nam với ánh mắt ướt át, tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Úy Nam dẫn em gái đến quán mì thịt bò nằm ở đường lớn đối diện với bệnh viện nhà máy, chính là cửa tiệm lúc trước cô đã lừa Vương Tam Hoa muốn bà ta mua mì cho cô ăn.
Lúc này vẫn chưa phải là thời điểm chính thức nhận khách, nhưng quán mì đã có vài bàn khách.
Đây là tiệm cơm quốc doanh, diện tích không lớn, đồ vật trang trí bên trong cũng rất cũ kỹ, nhưng hương vị món ăn lại khá ngon.
Ngay khi tấm rèm bông dày treo trên cửa được vén lên, mùi súp thịt bò thơm lừng nóng hổi tỏa ra; một lớn một nhỏ đều không nhịn được, cả hai đồng thời nuốt một ngụm nước bọt.
“Một phần hai vắt một phần bốn vắt mì.”
Dựa theo giá niêm yết, Úy Nam đếm tiền rồi đưa qua cửa sổ.
Úy Nam không biết trong một bữa ăn Úy Bội có thể ăn được bao nhiêu, cô sợ cho cô bé ăn một lần quá nhiều sẽ dẫn đến bội thực.
Vì thế cô quyết định mua hai bát, một lớn một nhỏ, chuẩn bị để hai người có thể chia ra ăn.
Lần này, thức ăn đúng là hàng thật giá thật.
Khi bát mì được dọn lên bàn, mùi thơm của thịt tỏa ra từ bốn phía khiến người ta không thể nào ngừng chảy nước miếng.
Trên bề mặt bát mì có vài lát thịt bò được thái mỏng, bên trong có những sợi gân bò trong suốt, thoạt nhìn trông rất ngon.
Bên trên bát mì còn có một lớp váng dầu vàng ươm, ở giữa còn được rắc thêm hành lá và rau thơm khiến ai nhìn vào cũng muốn ăn.
Úy Nam đặt cái bát nhỏ hai vắt mì trước mặt em gái, sau đó đi đến bên cửa sổ hỏi xin một bát rỗng.
Cô gắp một phần mì trong bát lớn cho vào chiếc bát nhỏ, sau đó đặt chiếc lớn vào giữa hai người.
Cô lên tiếng giải thích với Úy Bội: “Em cứ ăn đi, nếu ăn hết thì trong bát này vẫn còn.”
Úy Bội vẫn không nói lời nào, cũng không động vào bát mì thịt bò, ngược lại còn đẩy bát mì đến trước mặt chị gái.
Úy Nam mỉm cười, chỉ vào bát mì của mình: “Chúng ta đều như nhau, nếu không đủ chị cũng sẽ gắp thêm.”
Vừa dứt lời, sợ cô bé không tin, Úy Nam liền gắp một miếng thịt bò từ trong bát lớn rồi cho vào miệng.