Vừa rồi, nghe Úy Nam nói đã mất liên lạc với Khương Tư Duệ, trong lòng Từ Xảo Xảo tự trách không thôi, cảm thấy chính cô ấy đã hại người mà mình luôn xem như em gái.
Bây giờ, lại nghe Úy Nam kể về những chuyện đã trải qua sau khi về nhà, trong lòng Từ Xảo Xảo càng cảm thấy khó chịu.
Về việc Úy Nam chợt trưởng thành chỉ sau một đêm, tính cách đột nhiên thay đổi, Từ Xảo Xảo cảm thấy cô ấy cũng có một phần trách nhiệm.
Suy nghĩ này khiến cô ấy không thể thốt nên lời xin lỗi.
Xin lỗi thì có ích gì?
Chỉ một câu xin lỗi bâng quơ thì có thể giải quyết được vấn đề gì?
Từ Xảo Xảo chỉ cảm thấy đôi vai cô ấy đột nhiên phải gánh thêm một phần sức nặng.
Cô ấy cảm thấy từ nay về sau mình phải cùng Úy Nam gánh vác cuộc sống, đến khi Úy Nam tìm được hạnh phúc mới thôi.
Đương nhiên Úy Nam không biết suy nghĩ này của Từ Xảo Xảo.
Có thể gặp lại Từ Xảo Xảo, Úy Nam cảm thấy rất vui, việc này khiến cô cảm thấy như mình lại có thêm một người thân ở thế giới xa lạ này.
Chỉ như vậy là đủ rồi.
Dù gì cô cũng cảm thấy mình và đối phương không mấy quen thuộc.
Nghe những lời của Từ Xảo Xảo, Úy Nam cười nói:
“Cậu đừng lo lắng cho tớ, rồi cũng sẽ tìm được biện pháp. Cậu nhanh trở về làm việc đi, tớ cũng phải đi đến đồn công an. Sau khi xử lý xong hộ khẩu tớ còn phải trở về bệnh viện, tớ đã đồng ý với Tiểu Bội sẽ cùng con bé ăn cơm.”
“Được, vậy cậu về nhé.”
Nếu cô đã hạ quyết tâm, Từ Xảo Xảo cũng không nói thêm mấy lời vô nghĩa.
“Thật sự tớ cũng đang bận nên không thể trò chuyện với cậu. Ngày mai cậu có rảnh không, ngày mai tớ đến nhà tìm cậu, xem như đến cho biết nhà.”
Úy Nam sao có thể không đồng ý?
Cô mỉm cười rồi gật đầu: “Đương nhiên là rảnh, cậu cứ trực tiếp đến tìm tớ.”
Úy Nam thuận lợi có được hộ khẩu cư trú.
Đồng thời Úy Nam còn sử dụng giấy chứng tử được xưởng dệt cấp để xoá tên Úy Đại Dân ra khỏi hộ khẩu.
Cuối cùng, cô còn lấy lý do quyển sổ hộ khẩu kia đã quá cũ nát, nên đã nhờ một bác trai trong phòng hộ tịch giúp cô đổi một quyển sổ hộ khẩu mới.
Trên tay cầm quyển sổ hộ khẩu mới toanh, nhìn tên mình được viết ở vị trí chủ hộ, sống lưng Úy Nam thẳng lên vài phần.
Giờ phút này, cô cảm thấy cuộc sống mới của cô mới chân chính được bắt đầu.
Sau khi hoàn tất các thủ tục, thời điểm Úy Nam trở lại bệnh viện đã hơn mười một giờ.
Khi cô về đến bệnh viện, Úy Bội đã không còn ở trong phòng bệnh, mà đang ngoan ngoãn ngồi trong phòng làm việc của Lăng Bách Lan chờ cô.
“Xin lỗi, xin lỗi, chị đã về trễ, bây giờ chị sẽ đi lấy cơm.” Úy Nam xin lỗi Tiểu Bội.
“Không cần đâu ạ, chị Lăng và chị Ngụy đã đi lấy cơm. Các chị ấy bảo em ở chỗ này chờ chị, không được chạy lung tung.”
Úy Bội từ trên ghế nhảy xuống, nói chuyện với chị gái.
Chị Lăng đã đi lấy cơm? Vậy có phải cô trở về quá muộn hay không?
Nghe những lời Úy Bội vừa nói, Úy Nam càng thêm ngượng ngùng.
Nhưng không đợi cô lên tiếng thì bên ngoài hành lang bệnh viện đã truyền đến một trận cười vang.