Khi ông ngoại Lục, bà ngoại Lục và lũ trẻ đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng thế này. Bà nội Tô đang chống eo, đứng đó chửi, muốn có bao nhiêu khó nghe thì có bấy nhiêu khó nghe.
“Trong nhà làm lễ tắm ba ngày không cần dùng đến tiền sao? Đồ khốn nạn, một đồng tiền cũng không mang về nhà, nhưng bản lĩnh móc túi thì không cạn, nói cho mày biết, muốn làm lễ tắm ba ngày, không có cửa đâu!”
Bà nội Tô hùng hổ mắng mỏ: “Chỉ là một con nha đầu, một thứ của nợ, mà cũng đòi làm lễ tắm ba ngày, tại sao mày không lên trời đi, mày...” Sau đó là những lời nói độc ác, thô tục được phát ra.
Đang chửi mắng rất hùng hổ, đột nhiên nghe được một giọng nói giễu cợt: “Ôi trời, bà không phải phụ nữ sao? Còn đòi bồi thêm tiền, đứa con trai cả bảo bối của bà cũng sinh ra món đồ phải bồi tiền, còn sinh bốn đứa, nhưng sao trông bà vẫn vui mừng hớn hở tổ chức lễ tắm ba ngày nhỉ?
Người đang nói là dì út của Tô Vãn Vãn, em gái của Lục Tư Hoa tên Lục Vận Du. Mọi chuyện của nhà Vãn Vãn, cô ấy đã nghe qua, đương nhiên phải đứng ra bảo vệ chị gái của mình.
Bà nội Tô không phải người ăn chay, bị đàn con cháu chửi thẳng vào mặt như vậy, làm cho người đã quen với sự cường thế như bà ta không khỏi tức giận.
Nhà họ Lục có một hàng con gái, không có lấy một đứa con trai, nhưng bà thông gia còn hạnh phúc hơn cả bà ta, trong lòng bà ta cảm thấy rất không công bằng. Cũng chính vì lý do này, bà ta càng ngày càng chướng mắt cô con dâu thứ hai, trước đây cô con dâu thứ hai ngoan ngoãn dễ bảo, trong lòng bà ta ít nhiều gì cũng có chút dễ chịu, cảm thấy bản thân còn tốt hơn nhiều bà thông gia này.
Nhưng từ khi Ngũ nha đầu ra đời, tất cả đều thay đổi, thằng Hai vốn nghe lời cũng có chút thay đổi, dường như sắp nằm ngoài tầm kiểm soát của bà ta, đứa con dâu thứ hai cũng không còn ngoan ngoãn như trước nữa, bà ta càng ngày càng cảm thấy đứa Ngũ nha đầu này là một tai tinh, sinh ra để hủy diệt bà ta, không những hủy hoại nhà họ Tô mà còn khiến bà ta và thằng hai bị chia rẽ tình cảm.
Còn muốn làm lễ tắm ba ngày? Nằm mơ đi!
Nhưng bây giờ, dì út của nhà họ Lục bị làm sao? Muốn trèo đầu cưỡi cỗ bà ta à?
Một hòn đá làm dậy ngàn con sóng, trong lòng bà nội Tô đã ghét Tô Vãn Vãn, ghét đứa con dâu thứ hai, bây giờ lại bị Lục Vận Du khiêu khích, trong lòng càng căm hận hơn.
Trong lúc tức giận này, bà nội Tô trực tiếp mắng chửi, không cần biết đối phương có phải là khách hay không, không thèm quan tâm đến quy củ người đến là khách.
...
Hôm nay Tô Vãn Vãn dậy rất sớm, lễ tắm ba ngày là một ngày trọng đại, cô bé cũng rất tò mò, ở kiếp trước khi làm lễ tắm ba ngày cô bé còn rất nhỏ, không biết nó như thế nào, bây giờ mang theo ký ức của đời trước, có phải đây là một cơ hội không?
Nghe thấy bên ngoài vang lên hết tiếng mắng chửi này đến tiếng mắng chửi khác, cô bé chỉ có thể trợn tròn mắt, bà nội lại mắng chửi nữa à? Ai lại khiêu khích bà ta để bà ta chửi toàn những lời khó nghe đến vậy? Những lời lẽ bẩn thỉu, thô tục đều tuôn hết ra ngoài, xen giữa còn có tiếng nói của một người phụ nữ khác, nghe giọng có vẻ rất trẻ, là ai nữa đây?
Người có thể đấu khẩu với bà nội Tô không nhiều.
“Mẹ, hình như bà ngoại và dì út đến rồi.” Tô Kiến Dân nói nhỏ.
Không lâu sau, bà ngoại Lục và Lục Vận Du đi tới, vừa mới bước vào phòng, sắc mặt của Lục Vận Du không được tốt, mặt đỏ bừng, có lẽ là do tức giận.