Đúng vậy, bà nội cưng chiều cậu ta như vậy, nhưng vì sao luộc trứng gà lại không cho cậu ta ăn, phải để cậu ta trộm mới có thể ăn được? Việc này trước đây chưa từng có. Vốn tưởng rằng nhà chú Hai độc chiếm trứng gà, muốn cho ba anh em Kiến Quốc ăn, nhưng sau đó đã rõ là không phải. Bà nội không chia bớt tình thương ấy cho nhà chú Hai.
Bà nội Tô là người yêu tiền, ngày thường gà mái già đẻ trứng, bà ta lập tức giấu hết đi, rất ít khi luộc một quả lên ăn. Đương nhiên, nếu có nấu thì cơ bản đều rơi vào bụng cậu ta, nhưng hôm ấy lại nấu hẳn một lúc bốn quả?
Sau đó được biết, trứng gà rơi hết vào bụng mẹ cậu ta. Lúc đó cậu ta không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, không đúng lắm!
Vì sao đột nhiên bà nội Tô lại hào phóng cho mẹ cậu ta trứng gà? Còn cả canh gà nữa, bát canh gà ấy cậu ta không được ăn một miếng nào cả, nguyên bát đều vào bụng mẹ cậu ta hết.
“Nghe nói bác gái không đủ sữa, cho nên cần bồi bổ…” Tô Kiến Quốc vô thức nói thầm.
Giọng nói này không to không bé, vừa hay lọt vào tai Tô Kiến Hoành, lỗ tai cậu ta giật giật, đúng! Cho mẹ cậu ta ăn, chẳng phải là vì muốn bổ sung thêm sữa cho em gái hay sao?
Ngực cậu ta bắt đầu chua lòm, bà nội Tô muốn cho em gái cậu ta bú sữa, cho nên mới đem thứ tốt cho mẹ cậu ta ăn.
Loại cảm giác mất mát khi bị người khác cướp mất đồ khiến cho cậu ta không thoải mái, chua xót muốn chết.
Đè lại cảm giác không thoải mái trong lòng, cậu ta trợn mắt: “Tô Kiến Quốc, cậu đừng có ở đó mà châm ngòi ly gián, muốn chia rẽ quan hệ giữa tôi và em gái tôi, đúng là tâm địa thối nát mà!”
Tô Kiến Quốc hoảng loạn, vội vàng bảo đảm không có, trong lòng thì vui muốn nở hoa. Tất nhiên là cậu nhóc đã sớm lường trước, Tô Kiến Hoành có thể đoán được ý trong câu nói của cậu nhóc, song đồng thời cũng sẽ hận cậu nhóc vì đã châm ngòi.
Cậu nhóc cũng không định châm ngòi thành công chỉ trong một lần, người ta là anh em ruột thịt, sao có thể chỉ tin mỗi lời cậu nhóc được? Thứ cậu nhóc muốn, là kín đáo cắm một cây gai vào trong lòng Tô Kiến Hoành, một cây thôi đã đủ để hủy diệt tất cả tình thân của Tô Kiến Hoành đối với cô bé, có thể chia rẽ được quan hệ của nhà bác cả.
Chưa bao giờ Tô Kiến Quốc nghĩ rằng mình là người tốt, ngược lại, cậu nhóc là người có thù tất báo.
Lần này bà nội Tô tới tận cửa kiếm chuyện, xuất phát điểm là do bà ta bất công, nhưng nếu không có chuyện Tô Kiến Hoành ăn vụng trứng gà, thì sao có chuyện uất ức là ba bị đánh, mẹ ở cữ cũng suýt chút nữa bị đánh, cả em gái cậu nhóc cũng bị nhục mạ cơ chứ?
Có thù tất báo là tính cách của cậu nhóc, không hung hăng đánh cho Kiến Hoành một trận thì không xả được nỗi tức giận trong lòng.
Nếu nhà bác cả đã tham lam như thế, vậy thì cậu nhóc sẽ không trơ mắt nhìn nhà mình bị người ta thiết kế. Ba quá thành thật, rất dễ bị người khác đem ra làm bia ngắm, mẹ cũng quá ôn nhu, mặc cho trong lòng có câu oán hận, ngẫu nhiên sẽ oán trách hai câu, nhưng phần lớn thời gian vẫn sẽ suy xét cho nhà trên.
Em gái sinh ra làm cho trái tim của bà nội Tô bị nghiêng tới nách rồi, mới ba ngày thôi mà đã tới nhà cậu nhóc náo loạn, đây là việc mà người bà nội bình thường sẽ làm sao? Như thể ba mẹ cậu nhóc đã làm ra một chuyện tày đình nào đó khiến cho người ta oán hận. Mẹ cậu nhóc chỉ sinh em gái thôi mà, nếu nói là sinh con gái, chẳng phải nhà bác cả cũng sinh một đứa con gái hay sao?