Dùng sức cắn chặt răng, nuốt tiếng khóc nháo tới bên miệng ngược vào trong.
Tô Cần quan sát được hết tất thảy những chuyện này, không lên tiếng.
Anh ấy không biết ba anh ấy tức giận thật hay Là đang diễn kịch cho anh ấy xem, anh ấy cảm thấy mình không nên tham gia vào Là tốt nhất.
“Đi thôi, theo ba đi Lấy đồ ăn.”
…
Cầm mấy thứ kia trên tay, Tô Cần vẫn cảm thấy như đang nằm mơ. Trên tay anh ấy Là những thứ đồ mẹ anh ấy giấu đi, có một miếng thịt, cũng có trứng gà, còn có nửa con cá.
Ông nội Tô nói: “Thằng hai à, con phải chịu uất ức rồi.”
Tô Cần há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng Lời đến bên miệng Lại cảm thấy có chút chua xót.
Cổ họng anh ấy như bị cái gì đó chặn Lại, trong miệng cay đắng, bỗng Làm cho anh ấy không có ham muốn nói chuyện.
Nếu là trước kia, anh ấy sẽ thật sự cảm động, nhưng lúc này đây, anh ấy lại cảm thấy không sao vui nổi. Nhà họ đã phải trải qua những ngày tháng như thế nào, ba anh ấy thật sự không biết sao? Hay là biết, nhưng mắt nhắm mắt mở?
Trái tim anh ấy có hơi đau, dịp trước Kiến Quốc có nói với anh ấy: “Ba, ý con không phải là bảo ba hiếu thảo với ông bà nội là không tốt, nhưng cái gì cũng phải có mức độ. Ba nhìn lại cuộc sống của gia đình mình đi? Mẹ đang ở cữ, nhưng đó là kết quả của việc ba làm việc thay phần mẹ đổi lấy, nhìn bác gái đi? Bác gái cũng đang ở cữ, nhưng bác ấy lại được hầu hạ ăn ngon uống ngon. Cả em gái nữa, sinh ra trong cùng một ngày, nhưng Tảo Tảo sống thế nào, còn em gái sống thế nào?”
“Ba, ba là con trai của ông bà nội, nhưng đồng thời ba cũng là chồng của mẹ, là ba của con và em gái. Con với các em trai sống khổ một chút cũng được, không sao hết, là đàn ông con trai vấp ngã mấy lần cũng chẳng sao, nhưng… Chẳng lẽ ba muốn em gái về sau phải nhặt nhạnh những thứ đồ bỏ của Tảo nha đầu để sống sao? Ba tính để em ấy sống cuộc sống như vậy thật sao?”
Anh ấy rùng mình một cái, bỗng cảm thấy cả người lạnh vô cùng.
Lại nhìn về phía ông nội Tô, ông ấy đang nhìn anh ấy bằng đôi mắt chờ đợi, Tô Cần nói: “Ba, con muốn tách hộ.”
Anh ấy đang chờ ba mắng anh ấy, nhưng anh ấy đợi hồi lâu cũng không nghe được tiếng mắng, anh ấy ngẩng đầu nhìn qua, thấy ông nội Tô đang yên lặng hút thuốc lá, không nói gì.
“Ba, con muốn tách hộ.” Tô Cần nhắc lại lần nữa.
Ông nội Tô lẳng lặng nhìn Tô Cần: “Thằng hai, con nghiêm túc à?”
Tô Cần gật đầu: “Vâng, ba, không phải con không muốn hiếu thuận ba, nhưng ba thấy đó, mẹ… Mẹ không thích con.” Nói hết câu, đầu lưỡi cũng chua xót cuộn lại.
“Ba biết, ba đã mắng bà ấy rồi.”
“Ba, nếu mắng có ích, thì mẹ sẽ không đối xử với Tư Hoa, với Vãn Vãn như vậy.” Tô Cần lau mặt: “Sau khi ở riêng, con vẫn sẽ hiếu thảo với ba, với mẹ như trước.”
Ông nội Tô không lên tiếng, chỉ yên lặng hút thuốc lá. Khoảng thời gian trước, ông ngoại Lục từng bàn với ông ấy về chuyện tách hộ, nhưng chuyện tách hộ, kéo dài được thì cứ kéo dài, nếu kéo dài không được nữa thì tính sau.
“Ba, Kiến Quốc đã mười hai, thêm mấy năm nữa thằng bé sẽ phải đính hôn, con không muốn sau khi vợ thằng bé gả tới, lại phải sống cuộc sống giống như chúng con.”
Muốn ở riêng, phải thuyết phục được ông nội Tô, anh ấy hy vọng ba có thể đồng ý cho anh ấy ra ở riêng.
Ông nội Tô rít một hơi thuốc lá, một lúc lâu sau mới nói: “Thằng hai à, em ba của con còn chưa lập gia đình, cái nhà này chưa thể tách được.”
Cuộc đàm phán giữa hai ba con kết thúc trong sự thất bại.
Điều này đã sớm nằm trong dự liệu của Tô Cần, nếu như chuyện tách hộ có thể tiến hành một cách dễ dàng, thì đó không phải là ông nội Tô nữa
Nhưng anh ấy sẽ không từ bỏ, anh ấy sẽ nghĩ cách để ông ấy đồng ý.