Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 80: Phúc Khí Đông Lai

Chương 8: Thiên Vị (2)

Chương 8: Thiên Vị (2)




Điều này làm cho anh ấy càng thêm áy náy, trong lòng cũng càng thêm khổ sở.

Vừa rồi anh ấy đi ra ngoài là muốn hỏi mẹ mình, vì sao trong nhà có trứng gà và canh gà, lại không cho Tư Hoa.

Nhưng gặp rồi thì thế nào? Tận mắt anh ấy chứng kiến mẹ mình bưng canh gà đi đến phòng nhà anh Cả, tự mình bưng đến trước mặt chị dâu, thậm chí còn tự mình đút cho cô ta. Anh ấy nào đã bao giờ nhìn thấy mẹ mình đối xử tốt với con dâu như vậy?

Anh ấy tận mắt thấy mẹ ôm Tảo Tảo, đi đi đi lại liên mồm gọi “bảo bối”, ánh mắt kia, giống hệt như đang nhìn thấy bảo bối thực thụ.

Không phải anh ấy không biết đau, anh ấy cũng là người, con gái của mình bị mẹ mình ghét bỏ như vậy, mà cháu gái lại được mẹ yêu thương đến thế, tâm lý tương phản rất lớn.

Anh ấy nghe được chị dâu Cả hỏi mẹ: “Chỗ của em dâu Hai cũng có sao?” Anh ấy nghe thấy mẹ mình trả lời thế nào? Bà ta nói: “Nó sinh được một cái của nợ, còn muốn uống canh gà sao? Nằm mơ đi!” Lúc ấy chị dâu Cả hơi kinh ngạc một chút, rõ ràng anh ấy thấy được trong ánh mắt của cô ta có sự kinh ngạc không che giấu được, còn có một tia đắc ý không nói nên lời.

Hai người họ cho rằng cuộc đối thoại này không có ai nghe được, lại không biết anh ấy ở ngoài cửa đã nghe hết từ lâu. Vốn có tâm lý muốn đi dò hỏi, nhưng đột nhiên lại mất sạch.

Hỏi rồi thì sao? Có thể nhận được câu trả lời tốt sao, đáp án khẳng định là không.

Anh ấy lại đi tới phòng bếp, canh gà đã bị mẹ cất vào trong tủ bếp, khóa lại. Anh ấy thử hai lần, nhưng không có chìa khóa nên không mở ra được.

Quay về phòng, anh ấy không biết nên nói với vợ mình thế nào, cuối cùng trực tiếp dùng đôi tay che mặt lại, cái gì cũng không nói.

Sao Lục Tư Hoa có thể không biết tình huống mà chồng mình gặp phải, cô ấy không hỏi không có nghĩa là cô ấy không nghĩ ra.

Với dáng vẻ bất công của bà nội Tô, có thể lường được tâm trạng của chồng mình nhất định là không được tốt.

“Đừng nghĩ nhiều nữa, anh còn không biết tính mẹ hay sao?” Suy nghĩ càng nhiều thì áp lực tâm lý càng lớn. Lục Tư Hoa không biết phải an ủi chồng mình ra sao, chỉ có thể an ủi như vậy.

Tô Cần bỏ tay ra khỏi mặt, thấy được sự lo lắng trên khuôn mặt vợ mình, anh ấy gật gật đầu, nắm lấy tay cô ấy: “Anh… Anh sẽ cho em được sống những ngày tốt lành.”

Lục Tư Hoa gật đầu, biết đây chỉ là lời nói an ủi của chồng mà thôi, nhưng trong lòng cô ấy vẫn cảm thấy ngọt ngào không nói nên lời.

Tô Vãn Vãn lẳng lặng nhìn bọn họ, tình cảm của hai vợ chồng bọn họ rất tốt, điều này không thể nghi ngờ. Ba Tô là người tốt, chỉ là quá hiếu thuận, việc này ở trong sách cũng có ghi lại, tuy rằng thích uống rượu, nhưng anh ấy lại rất hiếu thảo, gần như chưa từng cãi lại bà nội Tô một câu nào, bị bà nội Tô nắm thóp chặt chẽ, mãi cho đến khi nguyên thân chết rồi, vẫn chưa tách hộ, vẫn luôn làm trâu làm ngựa cho gia đình của nữ chính.

“Vốn dĩ anh cũng muốn lấy cho em một ít trứng gà, nhưng mà mẹ…” Câu nói kế tiếp của Tô Cần còn chưa nói xong, Lục Tư Hoa đã biết, chắc chắn là bị khóa lại.

Mẹ chồng là thế đấy, có cái gì ăn ngon, bà ta giống như sợ bị người ta ăn vụng, đều phải khóa vào trong tủ bếp, chìa khóa giấu ở bên người, ngay cả chỗ của ông nội Tô cũng không cho.

Tô Vãn Vãn chớp đôi mắt, đột nhiên cô bé hiểu ra, chắc chắn bà nội Tô đã nấu trứng gà, nhưng không cho gia đình con thứ hai, mà là cầm qua chỗ con Cả. Tô Cần hiếu thuận, đương nhiên sẽ không tranh không cãi với bà nội Tô.

Dựa theo cốt truyện ở trong sách, bà nội Tô cho rằng nữ chính Tảo Tảo sinh ra sớm hơn mới là người có phúc, ngược lại coi người có phúc chân chính là nguyên chủ trở thành tai tinh. Có cái gì ăn ngon cũng mang bồi dưỡng cho bên nhà con Cả, vừa rồi sắc mặt của ba Tô lúc đi vào tệ như vậy, chắc là vì chuyện này.

Vừa nghĩ đến trong sách, cuối cùng nữ chính sẽ lợi dụng cơ duyên được sống lại, mạnh mẽ cướp đi phúc khí của nguyên thân, Tô Vãn Vãn cảm thấy rất ngứa răng.

Đó chính là bàn tay vàng của cô bé, chẳng qua cô bé rất tò mò, rốt cuộc là phúc vận là như thế nào?

“Ba, mẹ…” Ngoài cửa vang lên giọng nói của Tô Kiến Quốc và Tô Kiến Binh, rất nhanh, thân ảnh của hai anh em đã xuất hiện trong phòng: “Ba mẹ, hai người xem đây là cái gì?” Tô Kiến Binh nâng tay lên.

Cậu nhóc giơ tay lên, Tô Vãn Vãn nhìn thấy trứng chim trong tay cậu nhóc, tổng cộng có sáu quả. Trứng chim rất nhỏ, nhưng lúc này trong tay cậu nhóc lại toát ra mùi thơm.

“Ở đâu ra vậy?” Ánh mắt của Lục Tư Hoa sáng lên.

Tô Kiến Quốc nói: “Con và em trai đi ra sau núi, phát hiện được một tổ chim, đào ra, mang về cho mẹ bồi bổ cơ thể.”

Lục Tư Hoa biết con trai thích đi đào tổ chim, trước kia cũng có đào về, chẳng qua lần nào cũng bị bà nội Tô cầm đi mất, lần này mang về đây, chắc là đã gạt bà nội Tô, nếu không mấy quả trứng chim này cũng sẽ không giữ được.

Cô ấy nhìn thoáng qua Tô Cần, trước kia trứng chim của con trai bắt về đều sẽ bị anh ấy cầm đi đưa cho bà nội Tô, lần này anh ấy có còn làm như vậy không?

Nhìn thấy động tác của mẹ mình, Tô Kiến Quốc hỏi: “Ba, ba sẽ không bắt bọn con mang cho bà nội nữa chứ?” Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tô Cần.

Tô Kiến Binh cũng nhìn về phía Tô Cần.

Ngay cả Tô Vãn Vãn cũng tò mò mà nhìn về phía anh ấy, cô bé biết ba Tô hiếu thuận, chỉ sợ trước giờ chưa từng lén lút ăn một mình đâu nhỉ?

Anh ấy sẽ làm gì? Nếu như anh ấy có thể vì vợ vì con, không đưa mấy quả trứng chim này cho bà nội Tô, vậy còn có thể cứu chữa được, chứ nếu…

Nhìn thấy ánh mắt của vợ con mình, trong lòng Tô Cần đột nhiên nhói lên, anh ấy nói: “Kiến Binh, mau đưa cho mẹ con ăn đi.”

Nghe được câu này, Lục Tư Hoa bỗng nhiên mỉm cười.

Tâm tình của Tô Kiến Quốc và Tô Kiến Binh cũng buông lỏng: “Mẹ, mau ăn đi, ăn nhân lúc còn nóng.”

Tô Vãn Vãn cũng lộ ra nụ cười vui mừng, cười đến khóe miệng chảy cả nước dãi.

Cuối cùng Lục Tư Hoa cũng không có cô phụ tâm ý của mấy đứa con trai, cắn một miếng, miệng còn chưa kịp nhai, đã thấy cặp mắt tròn xoe của đứa con trai út đang nhìn chằm chằm vào trứng chim trong tay cô ấy, đứng một góc nuốt nước miếng.

Lục Tư Hoa cảm thấy ăn không vô nữa, đưa một quả trứng chim nhét vào trong tay cậu ấy: “Ăn đi.”

Dẫu Tô Kiến Dân rất thèm nhưng cậu ấy vẫn nói: “Trứng phải để cho mẹ bồi bổ, em gái mới có sữa uống.” Lại nuốt nuốt nước miếng.

Tô Vãn Vãn rất cảm động, anh trai út tốt quá à nha, lúc này mới có bốn tuổi, đã yêu thương em gái mình như vậy, có phải lúc lớn lên sẽ còn yêu thương em gái hơn nữa không a? Nhớ tới miêu tả trong sách, ba người anh trai của nguyên thân có thể liều mạng vì cô bé, thậm chí vì cô bé mà ngồi tù, trong lòng cô bé cảm thấy đau lòng đến khó tả. Đời này, cô bé sẽ không thể để những người yêu thương cô bé bị hãm hại, cô bé phải bảo vệ tốt những người yêu thương mình.

“Ăn đi, chỗ của mẹ vẫn còn.” Lục Tư Hoa dịu dàng sờ đầu đứa con trai út.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch