WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Thập Niên 80: Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 14: Nghệ thuật xin tiền

Chương 14: Nghệ thuật xin tiền




Ngày thường vì bận rộn, hai vợ chồng không có sức lực và tinh thần để đặt vào chuyện nấu nướng. Mùa hè thì càng tuỳ tiện hơn, trên cơ bản là ăn chút cơm canh cho xong bữa, thậm chí có khi còn không thèm nấu đồ ăn.

Bởi vậy chén mì lạnh trước mắt chính là mĩ vị tuyệt đỉnh đối với bọn họ. Tình nghĩa vợ chồng gì đó tạm thời gác lại qua một bên.

Buổi tối lúc về nhà, Hoa Dạng vẻ mặt thẫn thờ ngồi trong buồng tắm. Cô rầu rĩ vì trong nhà không có buồng vệ sinh và bồn cầu tự hoại, cuộc sống này thật là quá khó khăn.

Muốn tắm rửa một chút phải tự mình nấu nước ấm. Nội cái việc múc nước thôi đã đủ mệt xỉu rồi chứ đừng nói gì khác!

Quan trọng nhất chính là không có máy lạnh, quạt điện cũng không, Hoa Dạng cứ có cảm giác cái phòng của mình như cái lồng hấp, ngồi một chút là nóng muốn điên.

Không được rồi, kế hoạch kiếm tiền cần phải nhanh chóng tiến hành, một giây cô cũng không thể đợi được nữa.

Trương Tuệ đẩy cửa tiến vào, ban nãy bà đã tắm rửa xong xuôi, lúc này trên người mặc bộ quần áo sạch sẽ hiếm thấy.

”Tiểu Dạng, con không với tới đằng sau lưng được, để mẹ kì đất giúp con.”

Bà rất tự nhiên cầm lấy cái khăn lông, thân thể của Hoa Dạng khẽ rụt rụt, cô có chút không thoải mái, bởi vì đây là lần đầu tiên hai người có tiếp xúc gần như vậy.

Rõ ràng Trương Tuệ mệt muốn xỉu, nhưng bà vẫn kiên trì muốn giúp con gái lau người, cùng trò chuyện với cô.

Hôm nay Hoa Dạng phải chịu uỷ khuất, bà làm mẹ cũng rất đau lòng, chỉ là bà không có thói quen dỗ trẻ con, cũng chả biết phải biểu đạt như thế nào, cuối cùng đành dùng cách này yên lặng bù đắp.

Đây cũng là thái độ chung của cha mẹ thời đại này, bọn họ đều không biết cách thân cận và gần gũi với con cái như thế nào.

Hoa Dạng nhìn bộ quần áo bị giặt đến bạc màu trên người bà, đáy lòng dâng lên sự hụt hẫng. Cả đời Trương Tuệ vì mang tiếng không sinh được con trai mà lâm vào ngõ cụt, thật ra bà là một phụ nữ nông dân chất phác, cũng rất chịu khó, người như vậy đúng là đáng quý trọng.

”Mẹ à, mẹ thấy mì lạnh hôm nay con làm ăn có ngon không?”

Trương Tuệ nhớ lại dư vị ban nãy ở trong miệng, không nhịn được gật đầu cười đáp: ”Ăn ngon lắm, ngày mai con làm món này tiếp đi, nhưng mà nhớ làm nhiều nhiều chút, để cha với mẹ đỡ phải tranh dành.”

Tròng mắt của cô khẽ đảo quanh: “Thật ra con có thể nấu ngon hơn vậy, đáng tiếc nguyên liệu trong nhà không đủ để làm nước chấm, mẹ, con nói cho mẹ nghe, nếu có thêm bơ đậu phộng vào, hương vị kia ngon miễn bàn, ngay cả thần tiên cũng không cưỡng lại được…”

Hoa Dạng vốn là một đầu bếp chuyên nghiệp, thường xuyên phải quay video giới thiệu món ăn, lúc đó không chỉ nấu mà còn phải miêu tả lại cách làm và hương vị cho sinh động. Bởi vậy tài ăn nói của cô cũng không thua gì khả năng bếp núc, nói nói một hồi Trương Tuệ thèm muốn rớt nước miếng.

“Vậy được, cái bơ gì mà con nói đó, ngày mai cứ ra tiệm tạp hóa mua một lọ đi, mẹ sẽ cho con tiền.”

Bà cảm thấy con gái vất vả nấu đồ ăn ngon như vậy, cứ xem như phần thưởng để khuyến khích cô đi.

Nghĩ nghĩ, Trương Tuệ lại móc hai khối tiền từ trong túi ra rồi đưa cho Hoa Dạng: “Này, con cầm lấy đi, tiền còn dư thì mua thêm một que kem mà ăn, không cần phải đưa lại cho mẹ.”

Kinh tế trong nhà đều do một tay Hoa Quốc Khánh quản lí, bà chỉ thỉnh thoảng tiết kiệm được chút tiền riêng để phòng thân. Tài sản tích cóp được từ đó tới giờ của bà cũng không nhiều, chỉ có 50 khối.

Trước đó vài ngày, Hoa Dạng đã lượn lờ tham khảo giá hàng trong mấy cửa tiệm trên trấn. Đúng là hàng hóa bây giờ cực kì rẻ, hai khối có thể mua được không ít đồ, nhưng mà…cô cần nhiều tiền hơn nữa để khởi động kế hoạch kinh doanh của mình. Chừng này tiền thì chả thấm tháp vào đâu, cứ như hạt muối giữa biển cả vậy!

Vì vậy Hoa Dạng một ngụm từ chối, quyết định trổ ra nghệ thuật xin tiền, kiên quyết đòi nhiều hơn: ”Không, con muốn mười khối cơ.”

“Cái gì? Lọ bơ đó mắc tiền như vậy á? Thôi không mua nữa, ăn như vậy cũng ngon rồi mà con…” Trương Tuệ tiếc tiền không thôi, vừa nghe cần mười đồng liền lập tức đổi ý. Ai ngờ, vừa quay sang lại thấy con gái mếu máo sắp khóc, bà vội quýnh hết cả lên: ”Tiểu Dạng, nín đi, đừng khóc mà.”

Hoa Dạng im lặng rơi lệ, dáng vẻ như bị thương tâm cực độ, ai nhìn vào cũng cảm thấy rất đáng thương: ”Mẹ, có phải mẹ ghét bỏ con chỉ là con gái? Vì không thích con cho nên mới như vậy?”

Trương Tuệ đúng là rất mong ngóng có một đứa con trai, nhưng Hoa Dạng cũng là đứa con mà bà dứt ruột đẻ ra cơ mà: ”Không phải đâu, con là con gái cưng của mẹ, sao mẹ có thể không thích con được?”

Hoa Dạng vừa nghe thì nước mắt tuôn như mưa, khóc còn nhiều hơn trước đó: “Mẹ lừa con, nếu thích một người thì sẽ không luyến tiếc cho tiền người đó, nhưng mẹ lại tiếc khi phải cho con mười đồng đấy thây.”

Trương Tuệ đau lòng không thôi, vội ôm con gái vào ngực dỗ dành: ”Đương nhiên không phải…”

Hoa Dạng sụt sùi cái mũi khóc thút thít, hai mắt và mặt cũng hồng hồng, nhìn qua trông có vẻ cực kì tội nghiệp.

“Mẹ, mẹ đừng tiếc khi cho con mười đồng, sau này con sẽ kiếm lại cả vốn lẫn lời, mỗi ngày đều mua đồ ăn ngon và quần áo đẹp cho mẹ. Con sẽ xây cho mẹ một căn nhà lầu nữa, bởi vì con rất yêu mẹ, hi vọng mẹ sẽ hiểu cho con.”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.