Quý Thần Nham không thèm quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Tôi tự đi được rồi." Nói xong thì đi nhanh lên lầu, nhìn là biết Khương Tuệ Ninh không đuổi kịp tốc độ đó rồi.
Ôi... Nửa đường bị từ chối.
Mới sáng sớm mà anh già này đã mang vẻ rất tức giận, chắc chắn là Quý Tử Thư lại không nghe lời rồi, từ giọng điệu trong câu đầu tiên anh nói ban nãy cô đã nghe ra được.
Cũng làm khó anh, lớn tuổi nên có lòng mà không có sức, lại phải trông thằng con trai nghịch ngợm, hiểu được hiểu được.
Khương Tuệ Ninh nghĩ ngay tới một vấn đề, luôn là một mình anh trông Quý Tử Thư sao?
Mẹ Quý Tử Thư đâu? Cô nhanh chóng nghĩ lại nội dung trong truyện, hình như suất diễn của mẹ Quý Tử Thư còn ít hơn cả mình, chỉ nhắc tới kết cục, còn là một cái kết không tốt.
Hình như là ngồi tù, còn cụ thể là vì lý do gì thì cô quên rồi, có điều là bị con trai ruột của cô ta là nam chính tự tay đưa vào.
Có thể để con trai ruột đưa vào tù thì chắc cũng không phải người tốt đẹp gì, không cần phải để trong lòng.
Khương Tuệ Ninh ngẩng đầu nhìn thoáng qua lầu trên, thôi thì hôm nay cô vẫn nên nói ít lại, để tránh vị vạ lây.
Ngoài Khương Tuệ Ninh không quan tâm đến cơn giận của Quý Thần Nham, thì những người khác trong nhà đều vô cùng cẩn thận.
Thậm chí Trần Huy đến đón người cũng phát hiện ra nên không nói nhiều như ngày xưa, đoan chính nghiêm túc, có thể không nói thì sẽ không nói.
Kết quả vừa đến Bộ chỉ huy lại nghe được chuyện có người ở ba Bộ miền Bắc vừa sáp nhập vào dẫn đầu kiếm chuyện.
Quý Thần Nham nghe Trương Hạ báo cáo xong thì cả người như đóng một lớp băng cứng.
Đến lính gác ở cửa cũng có thể cảm nhận được cơn giận tỏa ra từ người anh.
Trương Hạ nhìn thoáng qua Trần Huy, hai người đều là thư ký của Quý Thần Nham, lãnh đạo sắp nổi nóng, hôm nay bọn họ khó sống rồi.
Chỉ là trong ánh mắt của Trần Huy không có sự đồng cảm lẫn nhau, ngược lại có chút vui sướng khi người gặp họa.
"Cậu không lo à?" Trương Hạ nhỏ giọng hỏi.
Nào ngờ Trần Huy hoàn toàn không để ý tới anh ấy mà bước tới trước, khom lưng nói: "Lãnh đạo, tôi đi đưa đồng chí Khương."
Quý Thần Nham lạnh nhạt khép mắt lại, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, bút trên tay dừng lại một lúc ngắn ngủi rồi vẫy tay với Trần Huy, tỏ vẻ anh ấy đi đi.
Lúc Trần Huy quay đầu đi ngang qua Trương Hạ thì nhịn không được nhướng mày, cứ như đang nói "không ngờ hôm nay tôi phải làm nhiệm vụ bên ngoài chứ gì, phiền cậu nhận cơn giận của lãnh đạo một mình nhé".
Trương Hạ:... Hâm mộ ghen tị nhìn chằm chằm Trần Huy nghênh ngang đi lướt qua mình ra ngoài. ...
"Đồng chí Khương, cô xem những đồ chuẩn bị còn thiếu gì không? Nếu thiếu thì lúc chúng ta đi ngang qua Cung Tiêu Xã lại ghé vào mua." Lúc Trần Huy đến khu nhà thì trên xe đã chở theo rất nhiều quà tặng.