Trong lòng oán thầm, anh còn dám gật đầu hả, thật sự tưởng lời nói khách sáo này là thật sao, da mặt anh cũng dày thật đấy.
Quý Thần Nham thấy vẻ mặt thay đổi thất thường của cô, cười khẽ, nhanh chóng ăn xong rồi buông chén đũa của mình xuống, đứng dậy nói một tiếng: "Tôi tới Bộ đây."
Khương Tuệ Ninh vừa mới cắn một ngụm bánh bao, còn chưa kịp nuốt xuống, nói không rõ chữ: "Đi đường cẩn thận."
Phần da hai bên má của cô căng ra, bánh bao nhai trong miệng khiến hai bên má căng lên, trong đôi mắt long lanh sáng ngời như có những tia sáng lóe qua.
Quý Thần Nham cảm thấy trông cô thế này giống như một chú sóc tham ăn, trong lòng anh lại ghi sổ thêm cho cô, ham tiền háo sắc còn tham ăn...
Hình như cũng rất đáng yêu, trong nhà có thêm người như cô đúng là có thêm sức sống.
Trương Hạ thấy lãnh đạo ra cửa, nhanh chân mở cửa xe.
Sau khi lên xe Quý Thần Nham không còn vẻ dịu dàng như khi ở nhà nữa, lạnh lùng hờ hững.
Trương Hạ đã quá quen với vẻ lạnh lùng của anh, bắt đầu báo cáo lịch trình và công việc trong hôm nay.
Lúc nói đến ba Bộ miền Bắc, bỗng dưng ánh mắt của Quý Thần Nham hung ác hơn hai phần, hỏi: "Người hôm qua còn chưa xử lý à?"
"Hôm qua xử lý rồi ạ." Trương Hạ dừng một chút rồi châm chước nói tiếp: "Nhưng có một người là em trai nhà mẹ đẻ của vợ Thái Văn Thân, thế nên anh ta không hài lòng với kết quả xử phạt, chắc là hôm nay sẽ đi tìm Thái Văn Thân."
Nói xong anh ấy nhìn sắc mặt của lãnh đạo, hình như không có thay đổi gì, nhưng mà không nhận được chỉ thị thì anh ấy chỉ có thể lẳng lặng chờ.
Đích ngón tay của Quý Thần Nham đặt trên khung cửa sổ xe gõ theo nhịp, một lúc lâu sau mới nói: "Chiều nay không về Bộ, nhốt giam ba ngày rồi trực tiếp thông báo khai trừ."
"Vâng ạ." Trương Hạ gật đầu. ...
Qua hai ngày chuyện ở trường của Quý Tử Thư đã điều tra xong, bọn họ cũng nên quay lại trường tiếp tục việc học, ăn trưa xong thì bạn cậu đã đứng ngoài cửa kêu cậu đi chơi bóng, còn nửa ngày nghỉ nên mọi người đều muốn chơi một lần cho đã, thế là cậu bảo chưa tới giờ cơm tối cậu sẽ không về nhà.
Khương Tuệ Ninh nhìn Quý Tử Thư ôm bóng rổ, không khỏi nghĩ đến lúc mình còn đi học, ngày đầu tiên khai giảng cũng ráng chơi cho đáng, chỉ hận thời gian không thể ngừng lại ở thời điểm đó.
Hóa ra con nít ở thời đại này cũng có suy nghĩ như thế sao.
Quý Tử Thư ôm bóng rổ đi xuống lầu thì thấy ánh mắt tha thiết của Khương Tuệ Ninh, nghe nói trước khi cô tới đây vẫn còn đang học lớp mười hai, có phải cũng muốn đi theo chơi không?
Có lẽ xuất phát từ sự quan tâm với bạn cùng lứa, cậu hỏi: "Dì có muốn đi chơi với tôi không?"
Khương Tuệ Ninh nghe thấy câu hỏi thì lập tức tỉnh lại: "Tôi không đi, toàn một đám con nít." Lại nói bọn họ chơi bóng rổ, cô đứng bên cạnh xem thôi à? Vậy còn không bằng ở nhà nằm.
Được lắm, cậu không nên rủ cô mới đúng, suốt ngày nói con nít con nôi cứ như cô lớn lắm ấy.
Quý Tử Thư trừng mắt nhìn cô một cái, ôm bóng rổ đi ra cửa.