Tống Nguyệt Minh nhìn con đường phía trước có chút gập ghềnh, thành thật trả lời: "Thật ra con cũng không biết.”
Hoàng Chi Tử cũng hiểu được trong thời gian ngắn ngủi này thì không biết được bao nhiêu chuyện, nhưng có nhà ai không như vậy đâu chứ, gặp mặt nhìn vừa mắt thì chờ một hai năm liền kết hôn. Kỳ thật thời gian nói chuyện riêng tư cũng không có bao nhiêu, tình cảm tốt xấu đều dựa vào sau khi kết hôn trải qua thế nào, nhưng hơn hẳn bà khi còn trẻ, so với trước khi xây dựng lại đất nước thì việc kết hôn đã tốt hơn rất nhiều.
Bà nói những nguyên tắc linh tinh lộn xộn cho Tống Nguyệt Minh nghe, phần lớn thời gian Tống Nguyệt Minh luôn trầm mặc, về cơ bản cô không có cách nào xoay chuyển quan niệm đám người Hoàng Chi Tử , cô muốn sống một cuộc sống không giống mọi người mà không làm cho người ta cảm thấy quái dị.
Lúc đi tới cửa làng, Hoàng Chi Tử chở Tống Nguyệt Minh đến cung tiêu xã và tiêu thụ trên chợ, mua cho cô một chai nước cam đóng hộp.
"Nguyệt Minh của mẹ mấy ngày nay đã phải chịu khổ rồi, không phải con thích uống lon nước này sao, về nhà đừng để anh hai con nhìn thấy!"
Tống Nguyệt Minh ôm lon, hừ một tiếng: "Con cho anh ấy nhìn thấy cái vỏ lon, nhưng đến cả vỏ lon con cũng không cho anh ấy.”
Vỏ lon vẫn có thể bán được tiền!
Hoàng Chi Tử bật cười lắc đầu, Tống Nguyệt Minh lấy khăn tay ra đưa cho bà lau mồ hôi, Hoàng Chi Tử lau mồ hôi, cảm thấy mãn nguyện nói: "Nguyệt Minh của mẹ thật hiểu chuyện!”
Tống Nguyệt Minh cầm khăn tay, lần thứ hai làm trẻ con cũng vẫn ngồi ở ghế sau xe đạp, nhưng mà từ chợ đến nhà họ Tống phải đi một con đường khác, còn có thể đi ngang qua nhà Tống Bách Hằng, lần này anh ta về nhà nghỉ phép cộng thêm dưỡng thương nên có một khoảng thời gian rảnh khá dài, sắp tới cũng sẽ kết hôn với Dương Mẫn.
Hoàng Chi Tử cũng ý thức được đi đường này là một sai lầm, gặp phải "xi măng" xuống xe đi bộ, thỉnh thoảng quay đầu lại quan sát sắc mặt Tống Nguyệt Minh.
Đi tới trước cửa nhà Tống Bách Hằng, ba bốn nam nữ đang đứng ngoài cửa, Tống Bách Hằng cùng bọn họ nói gì đó, mẹ Tống ở một bên cười đầy yêu quý, khóe mắt nhìn thấy Hoàng Chi Tử cùng Tống Nguyệt Minh, nụ cười cũng vụt tắt.
Tống Nguyệt Minh biết rõ vì sao.
Mẹ Tống xem thường Tống Nguyệt Minh được nuông chiều từ bé, cho dù Tống Nguyệt Minh trước kia đến nhà bà ân cần làm đủ chuyện, còn có lòng hơn cả làm cho Hoàng Chi Tử , mẹ Tống vẫn không thích cô, bởi vì mẹ Tống cảm thấy Tống Nguyệt Minh là một bông hoa có đỏ mà không có thơm.
"Thím Chi Tử, đang làm gì vậy?"
Hoàng Chi Tử trả lời vô cùng mạnh mẽ: "Vừa từ nhà họ hàng về, thuận đường đến cung tiêu xã mua đồ.”
Người phụ nữ trung niên vừa hỏi, ngay lập tức lộ ra vẻ mặt hâm mộ, hai anh em nhà họ Tống sống thật tốt, nếu là trước kia nhất định đã bị dạy bảo rồi! Nhưng trong lòng nghĩ cái gì, bên ngoài lại không hề biểu hiện ra, còn cố ý ân cần hỏi:
"Nguyệt Minh mặc bộ đồ này thật đẹp, Nguyệt Minh, cô không sao chứ?"
Tống Nguyệt Minh lấy ra tư thế mà bình thường không ai bằng được cô, thản nhiên liếc mắt nhìn người phụ nữ, lạnh giọng nói: "Tôi có thể có chuyện gì được chứ? Ai làm sao chứ tôi chẳng làm sao cả."
Người nọ ngượng ngùng, than thở nói: "Cái miệng này của cô, xem sau này tìm nhà chồng thế nào!”
"Tôi tìm nhà chồng thế nào không cần bà lo lắng, ai dám nói xấu sau lưng tôi, xem tôi có xé nát miệng người đó ra không." Tống Nguyệt Minh trực tiếp uy hiếp, cô cũng không tin vào những lời đồn bị nhắm vào này, cô quản không nổi người khác ở sau lưng nói như thế nào, nhưng dám ở trước mặt cô nói nhăng nói cuội, thì phải chuẩn bị tâm lý tốt!
Tống Bách Hằng rất ngạc nhiên nhìn Tống Nguyệt Minh, cô gái này rất khác với dáng vẻ trong ấn tượng của anh ta, nhưng ý nghĩ chỉ chợt lóe lên trong đầu, anh ta và Tống Nguyệt Minh vốn không hề quen thuộc.