"Nguyệt Minh, Tống Bách Hằng đúng là đồ không có lương tâm, trước kia cô đối xử tốt với mẹ anh ta tốt biết bao, bây giờ quay mặt đi nịnh bợ họ Dương kia, không coi nhà cô ra gì cả." Vương Quế Chi vẻ mặt đầy căm phẫn, ngay cả tàn nhang trên chóp mũi cũng biểu lộ sự tức giận.
Đây là người chị em mà Tống Nguyệt Minh chơi đùa cùng từ nhỏ đến lớn, cũng là người ủng hộ cô, nhà họ Vương là người từ bên ngoài đến, ở Tiểu Tống trang không có mấy nhà họ Vương. Vương Quế Chi cùng Tống Nguyệt Minh có quan hệ tốt, ngay cả người trong nhà cô cũng chăm sóc đôi phần, nhưng cô gái này lại cũng thầm mến Tống Bách Hằng, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài.
Tống Nguyệt Minh không biết chuyện này, trong nguyên tác, Vương Quế Chi gả đến gia đình đối diện nhà Tống Bách Hằng, cùng Dương Mẫn quan hệ không tệ, dùng hết sức mà châm ngòi ly gián Dương Mẫn cùng Tống Nguyệt Minh, là một nhân vật rất mưu mô.
Hiện tại, Tống Nguyệt Minh cũng không có ý định đối phó cô ta.
"Cô nói với tôi điều này có ý gì? Trước kia tôi đến nhà thím Mai chơi mà thôi, cô nói xem tin đồn về tôi trong thôn này không phải là do cô truyền ra ngoài chứ?"
Vương Quế Chi lắp bắp một chút: "Không mà, tôi lan truyền lời đồn về cô làm gì, tôi là có lòng tốt mà thôi."
Tống Nguyệt Minh lạnh lùng hỏi: "Có lòng tốt á? Tại sao tôi cảm thấy như cô đang thêm dầu vào lửa, còn muốn xem trò hay nữa.“
"Không có!"
Tống Nguyệt Minh thấy rõ ràng cảm xúc mà Vương Quế Chi không che dấu tốt, kiêu căng hừ một tiếng: "Vương Quế Chi, cô tới tìm tôi có phải muốn tôi đi tìm Dương Mẫn tính sổ hay không? Tôi đắc tội cô chỗ nào, sao cô lại lừa tôi như vậy, tôi thấy cô so với tôi còn không vui hơn nhiều, không phải cô muốn được mai mối cùng Tống Bách Hằng đấy chứ?”
Vương Quế Chi khiếp sợ vì châm ngòi thất bại, sững sờ tại chỗ nói không nên lời, tại sao bỗng nhiên Tống Nguyệt Minh lại trở nên thông minh như vậy? Cô ta từ nhỏ đã nịnh bợ Tống Nguyệt Minh, hâm mộ cuộc sống tốt đẹp của Tống Nguyệt Minh, vô cùng muốn nhìn bộ dáng chật vật của Tống Nguyệt Minh, con gái của đại đội trưởng thì thế nào? Tống Bách Hằng không phải vẫn chướng mắt cô ta hay sao? Cô ta trông ngóng Tống Nguyệt Minh biết chuyện này liền đi náo loạn một trận, cũng cho cô ta hết tức giận.
Tống Bách Hằng là một trong số ít người lính trong thôn, ai mà không thích chứ? Vương Quế Chi ghen tị với Dương Mẫn chết đi được!
"Tôi nói rõ ràng cho cô biết, đừng nghĩ đến chuyện tính kế tôi, làm phiền tôi, chắc chắn tôi không cho cô nhận được quả ngọt đâu."
Bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh này mới giống Tống Nguyệt Minh ban đầu, Vương Quế Chi thở phào nhẹ nhõm, lấy lòng cười nói: "Nguyệt Minh, nhất định là cô hiểu lầm rồi, tôi thật sự không như vậy mà! Mẹ tôi đã đi mai mối cho tôi rồi, cô nói như vậy để cho đối tượng của tôi biết thì phải làm sao?"
Cô ta nói xong kéo cổ tay Tống Nguyệt Minh, Tống Nguyệt Minh tách ra, lạnh lùng nói: "Đừng nói với tôi những điều này, tôi không muốn nghe, về sau cũng đừng tới tìm tôi nữa, tôi không muốn chơi với cô.”
"Chuyện này, Nguyệt Minh, tôi thật sự không phải cố ý..."
Tống Nguyệt Minh không thèm nghe xem cô ta nói cái gì, đẩy cô ta ra khỏi phòng mình, Vương Quyên đang hóng mát hoảng sợ: "Nguyệt Minh, có chuyện gì thế?”
"Em không muốn chơi cùng Vương Quế Chi nữa, chị dâu, chị đưa cô ta đi ra ngoài đi, đừng để cô ta vào nhà chúng ta."
Vương Quế Chi rơi nước mắt, trông mong nhìn về phía Vương Quyên: "Chị Quyên, em không biết sao lại đắc tội Nguyệt Minh rồi?”
Vương Quyên và Vương Quế Chi đều là những cô gái họ Vương số lượng không được nhiều lắm ở Tiểu Tống Trang, nhưng hai nhà không thân lắm, Vương Quyên còn lâu mới vì cô ta mà đắc tội với em chồng mình, vì thế cười khanh khách nói với Vương Quế Chi: "Chi Tử, em về nhà trước đi, Nguyệt Minh tức giận thì như thế nào cũng không phải em không biết, đừng chọc em ấy nữa, vài ngày sau lại đến chơi.”
Vương Quế Chi quay đầu rời đi, Tống Nguyệt Minh ở trong phòng nghe những lời này nhịn không được nhíu mày, tuy rằng cô biết con người Vương Quyên không tệ, nhưng hiện tại nói những lời hay sẽ làm hại người khác đấy?